
01/06/2025
Nhớ hôm đó, ngày em mất - 25/8/2023, chị khóc cả một đoạn đường dài từ trên bv thú y đến tận nhà chưa nín, ấy thế mà tới nay cũng gần 2 năm kể từ ngày em đi rồi.
Nhớ lại ngày đầu chị gặp em ở quán bán mèo con hôm 19/11/2022, trong lồng có rất nhiều mèo nhưng ban đầu chị chả định đón bé nào về cả, cho đến khi chị thấy em núp ở nơi kín nhất không muốn để ai thấy thì chị quyết định đón em về. Chẳng hiểu vì sao khi ấy thay vì đón mấy đứa dễ thương nghe lời đòi về nhà mới cùng chị thì chị lại chọn em - một đứa khó tính khó nết.
Hôm nay chị lướt face thấy một video tổng hợp các thước phim các bé mèo âu yếm chủ bỗng nhiên chị thấy nhớ em quá.
Nhớ mấy hôm đầu em ở ktx cùng chị em ỉa khắp giường làm chị không có đệm ngủ không có chăn đắp, chị mang em đi khám thì hóa ra em bị rối loạn tiêu hóa vì ăn hạt, thế là chị từ 1 đứa mỗi ngày chỉ ăn 1 bữa, lâu lâu thì 2 bữa, có lúc lại chẳng ăn bữa nào thì chị nấu cơm ăn đủ ngày 3 bữa vì em không thích ăn hạt và ăn lung tung em sẽ bị đau bụng.
Cái chuông ngày trước em hay chơi chị treo ở giường trong ktx ấy vẫn còn đấy. Nhưng mai chị phải đi dọn hết đồ ở đấy về rồi.
Nhớ những hôm ngủ trưa cùng nhau nóng nực em nằm 1 lúc trên giường rồi nhảy xuống nền nằm cho mát. Nhớ những đêm trời mát hơn thì em ngủ cạnh gối nằm cạnh đầu chị. Nhớ những ngày cuối tuần chị cho em vào balo chở em về rồi đầu tuần lại đưa em lên ktx.... Cho đến cuối tuần hôm ấy chị đâu biết đấy là lần cuối chị còn được ôm ấp trêu đùa em.
Chị những tưởng sẽ cứu được em.... Trong bệnh viện thú y chị cố tỏ ra là ổn vì không nghĩ rằng em sẽ ra đi như vậy, chị bàng hoàng, hoang mang đến tận lúc chị ra khỏi cửa viện thì nước mắt chị không kiềm lại được nữa. Hôm nay khi viết những dòng này chị nghĩ rằng mình đã ổn hơn rồi nhưng sao chị vẫn buồn và nhớ em nhiều thế.... Chị mong rằng chị chỉ nhớ những hồi ức đẹp về em thôi còn cái ngày tồi tệ ấy sẽ biến mất trong trí nhớ của chị