
26/07/2025
Khu vườn nhỏ chữa lành của ba
Ba mình mê trồng cây. Vườn sau lúc nào cũng xôn xao tiếng lá, mướp thì bò giàn, đậu rồng quấn lấy cột, hành thì chen với xà lách, rau răm thì cứ lan hoài không biết mệt. Mình từng nghĩ đó là thói quen của người sống ở quê – tay quen với đất, đời quen với mùa. Hoặc ít ra, đó cũng là một kiểu giết thời gian của người lớn: sáng tưới, chiều nhổ cỏ, ngày trôi như cơm chín trong nồi.
Mình không nghĩ ngợi nhiều, cho tới một bữa ra sân sau, thấy ba đang lúi húi chuyển mấy cây húng quế sang chỗ đất mát hơn. Ba cúi người, tay nhẹ nhàng. Rồi ba ngồi đó, lâu lâu đưa tay phủi đất dính lên mép luống, ánh mắt thì đậu đâu đó trên mấy tán lá xanh. Gió lùa qua, áo ba phồng nhẹ, mình nhìn mà thấy... ba yên thiệt là yên.
Không hiểu sao lúc đó mình nghĩ, có khi nào trồng cây là cách ba tự vỗ về mình không? Mỗi gốc húng quế, mỗi ngọn hành, là một nhịp thở chậm – như thể ba gieo xuống đất những mệt nhoài, rồi tưới lên đó chút mong manh yên ổn. Mình chợt hiểu ra một chuyện giản đơn, người lớn cũng có những nỗi mỏi không gọi tên, chỉ là họ không kể. Họ cắm chúng xuống đất, để mọc thành giàn bầu, bụi tía tô, rồi mỗi ngày ngó ngó, thấy xanh tốt là lòng cũng đỡ.
Và tự dưng, mình cũng thấy vui. Không phải vì rau trong vườn xanh tốt, mà vì mình vừa hiểu thêm một điều nhỏ – rằng ba, như bao người lớn khác, cũng có cách riêng để tự nương tựa, tự chữa lành, chỉ là theo một nhịp chậm hơn, và thầm lặng hơn mình nhiều!
Mình chưa từng trồng cây, nhưng từ dạo đó, mỗi lần đi qua vườn, mình luôn bất giác cười nhè nhẹ. Cười với ba. Cười với một tình thương mọc lá giữa đời.
©️ Copyright by Trạm Thương (Nếu đăng lại bài tại nơi khác xin vui lòng ghi rõ nguồn, trân trọng!)