04/08/2024
Bạn thân của tôi là một con chó.
Hồi bé, mỗi dịp hè là tôi lại “bị” gửi về nhà ông bà ngoại khoảng một tháng. Tôi dùng từ “bị” bởi vì một tháng đó là nỗi khổ cho cả ông bà và cho cả tôi.
Ông bà lớn tuổi, thích yên tĩnh, thích gọn gàng theo trật tự riêng của ông bà, chưa kể ông bà còn nổi tiếng khó tính, còn tôi thì là một thằng nhóc con hiếu động, phá phách có hạng, luôn tay luôn chân và luôn cả mồm.
Vậy nên xỏ xuyên qua kỷ niệm tuổi thơ của tôi, kỳ nghỉ hè một tháng ở nhà ông bà ngoại chủ yếu đọng lại những tiếng la mắng, những hình phạt và những câu chuyện đa phần chẳng vui vẻ gì.
Nhưng lẫn lộn trong những mảnh ký ức mà tôi chả bao giờ muốn nhớ đến ấy, là ký ức hết sức rõ ràng về Seo - con chó lai to lớn của ông ngoại - người bạn thân thiết chiếm trọn tuổi thơ tôi…
Seo to lớn, lông vàng, xù lên như một con sư tử, ông bảo: “Nó lai chó Ngao”, chả biết ông đùa hay thật.
Seo nặng hơn 30kg, mặt nó có một vết sẹo dài băng qua phần mõm nhìn hết sức dữ dằn, là chiến tích trong một lần nó một mình đại chiến với ba con chó to trong vùng để tranh dành lãnh thổ.
Nó thắng. Và cái vết sẹo dài đó cũng như một cái “huy chương” minh chứng cho chiến tích huy hoàng. Cái tên Seo cũng có từ đó, “Seo” là đọc trại đi của “Sẹo”.
Trong một tháng ở nhà ông bà, ngoài thời gian bắt buộc phải ở trong nhà ra, thì đa phần thời gian tôi ở ngoài sân với Seo, thoải mái cho tôi, thoải mái cho Seo, và thoải mái cho cả ông bà…
Tôi tắm cho nó, bắt ve cho nó, kể chuyện cho nó, đổi lại, Seo dẫn tôi đi chơi, dẫn tôi băng qua các hàng cây và bụi rậm, và dạy tôi lăn dài trên những đám cỏ ướt mềm…
Tôi nhớ rõ cảm giác tự hào lúc đó, khi tôi chắp tay sau lưng, đi dạo trên đường trong ánh mắt trầm trồ ngưỡng mộ của đám trẻ quê. Thật ra chúng “nể” tôi hay “nể” Seo đi bên cạnh cũng không quan trọng lắm, vì hai đứa tôi là anh em mà, anh em thì không so bì!
Seo luôn chào đón tôi với ánh mắt rạng ngời, cái đuôi ngoáy tít và những cái chồm mạnh mẽ, bất kể tôi bị đuổi ra khỏi nhà vì không ngủ trưa hay bị phạt do làm hỏng một món đồ gì đó hay… bị hiểu nhầm bởi những lỗi lầm vốn chẳng phải do tôi.
Ông bà ơi, con cũng là cháu của ông bà mà, con cũng muốn được yêu như bốn đứa cháu còn lại của ông bà mà…
Thôi kệ đi…
Seo vẫn yêu tôi nhất! Luôn tin tưởng, bảo vệ và chiều chuộng tôi, tôi cảm nhật được hết.
Cứ thế tôi và Seo như Ngưu lang Chức nữ, một năm gặp nhau được một lần, yêu thương, quấn quýt, bịn rịn, chỉ khác là Ngưu lang Chức nữ gặp nhau đã được trăm năm, còn tôi và Seo chỉ gặp nhau được 9 lần.
Tuổi tác không thắng nổi thời gian, tôi lớn lên còn Seo thì già đi, lần cuối tôi gặp lại người bạn chí cốt của tôi là khi bạn ấy đã già, mắt mờ, răng rụng, bạn chỉ nhận ra tôi về nhờ cái mùi quen thuộc, bạn vẫn chạy ra đón tôi, nhưng đến gần rồi dừng lại, không còn cái chồm mạnh mẽ nữa.
Hè năm ấy, chúng tôi vẫn đi bên nhau, lang thang qua những hàng cây, lăn dài trên đám cỏ ướt mềm, chỉ là không còn chạy nữa, mọi thứ như tua chậm lại chút thôi…
Tôi về Hà Nội được ba tháng thì nghe tin Seo mất, mùa đông lạnh quá, Seo không chờ hè tới kịp nữa rồi…
Tôi khóc nhiều, nhiều lắm, đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận rõ rệt nhất cái đau nhói của sự chia lìa. Mẹ tôi bảo: “Mừng cho nó thoát một kiếp chó, kiếp sau đầu thai làm lại thành người”
- Thật không hả mẹ?
- Thật.
- Dạ, chắc chắn Seo nó sẽ được thành người.
………..
Khi tôi ngồi viết những dòng này, tôi vẫn ôm ước mộng rằng, ở đâu đó ngoài kia, bạn Seo của tôi vẫn đang sống trong một hình hài khác, nhưng chắc chắn sẽ hạnh phúc vô cùng, bạn ơi, tôi nhớ bạn rất nhiều…
Cre: Vương Ca- Cháo Hành miễn phí