28/05/2024
[𝗽𝗼𝘀𝘁 𝟱]ᴍùᴀ ʜạ ɴắɴɢ ᴠàɴɢ⭐️
Ngày qua ngày, em lớn khôn cùng với tình yêu thương vô bờ bến của gia đình, trường học và xã hội, trong đó là tình yêu thương của thầy cô dành cho em. Thầy cô chính là những người lái đò cặm cụi, đưa từng chuyến đò của bao thế hệ học trò sang bến bờ tri thức và rồi lại quay về cần mẫn với những chuyến đò sau. Con sông tri thức cứ lặng lẽ trôi và thầy cô luôn sẵn sàng vượt qua dù có trong hoàn cảnh nào. Cũng chính vì thế mà có bài thơ rằng:
" Câu chuyện ngày xưa và mãi đến bây giờ'
Em mới hiểu Thầy ơi! Người đưa đò vĩ đại
Cả cuộc đời thầm lặng và giàu đức hi sinh
Vững tay chèo để chở nặng yêu thương".
Các lứa học trò chúng em chỉ là những người khách trên chuyến đò sang sông tri thức, hết lứa này rồi đến lứa khác, chỉ có thầy cô là người lái đò vẫn ở lại. Thế những, "những người khách sang sông" sẽ không để phụ tấm chân tình của thầy cô, vậy nên chúng em sẽ cố gắng hết sức mình chăm chỉ học tập và tu dưỡng đạo đức. Mong rằng, thầy cô sẽ luôn nở một nụ cười mãn nguyện khi nhìn lại thành quả là những đứa con đã qua sông tri thức thành công. Trên con đường đời, thầy cô sẽ mãi là những người dìu dắt, sẽ mãi là người lái đò tận tụy của chúng em.
Xin cảm ơn ngọn đèn vì ánh sáng của nó và xin cảm ơn người cầm đèn vẫn luôn đứng trong bóng đêm. Thầy cô chính là hiện thức hóa của những người cầm đèn đó. Những tia sáng của ngọn đèn sẽ xua đi tăm tối của sự ngu dại, ánh sáng của ngọn đèn chính là ánh sáng bất diệt của tri thức và trí tuệ. Ánh sáng đó sẽ luôn soi sáng cho con đường tương lai của chúng em và là đôi cánh để giúp cho những giấc mơ chúng em được bay cao, bay xa, bay đến vùng trời tươi đẹp và rực rõ sắc màu. Và khi bước đến được vùng trời tươi đẹp đó, chắc chắn một điều rằng chúng em sẽ không thể quên đi công lao, ơn nghĩa mà thầy cô đã dành cho chúng em.