14/11/2023
Người ta nói khi bạn nuôi thú cưng là đã gieo trong lòng một hạt giống của nỗi buồn...
Ngày đầu gặp gỡ em, em mở to đôi mắt tròn lay láy nhìn tôi có chút sợ hãi. Năm đó tôi tròn hai mươi, lần đầu tiên thấy một cục bông nhỏ đáng yêu vậy.
Tôi dẫn em về trên con đường đầy lá rơi, em yếu ớt kêu hai tiếng meo meo. Đó là lần đầu tiên em xa mẹ, tôi xoa đầu em an ủi "bé con đừng sợ, từ giờ chị sẽ chăm sóc tốt cho em."
Khi tôi hai mươi hai, em đã trở thành một cô mèo trưởng thành, không còn dáng vẻ rụt rè sợ hãi khi bé nữa. Em thích nằm ngoài thềm sưởi nắng, cũng thích nũng nịu sà vào lòng tôi.
Mỗi hôm tan làm về, luôn có bóng dáng nhỏ bé của em đứng đợi. Em quấn quýt dưới chân, miệng kêu meo như muốn nói "sao chị về trễ thế, em đợi chị rất lâu." Mỗi đêm buồn tôi khóc, em lặng lẽ đến bên, cọ nhẹ đầu vào lòng tôi. Nỗi muộn phiền cứ thế mà vơi đi phân nữa.
Tôi năm hai mươi sáu, thật xinh đẹp trong bộ váy cô dâu. Em len lén nhìn tôi, ánh mắt có phần buồn bã. Tôi dịu dàng ôm lấy em "đi cùng chị nhé bé con, chúng ta sẽ mãi bên nhau." Em kêu meo meo như lời đồng ý, đầu dụi nhẹ nịnh nọt tôi. Chồng tôi khẽ cười "của hồi môn này xinh thế, anh mua một mà được hai, hời quá rồi!"
Ở tuổi hai mươi tám, tôi mang trong mình một sinh linh bé nhỏ, cái bụng cũng nhô hơn một xíu. Em muốn nằm trong lòng tôi nhưng khẽ bị từ chối, em phụng phịu giận dỗi. Tôi xoa đầu an ủi "đợi em bé lớn lên rồi, cùng chơi với em nhé."
Em bé đã lên ba, rất thích chơi với "chị" mèo. Bé muốn làm bác sĩ, "chị" được làm bệnh nhân. Bé mà bán đồ ăn, "chị" liền thành khách ruột. Hai chị em quấn quýt nhau khiến tôi còn phải ghen tị.
Thấm thoát đã vài năm, em bé đã vào cấp một. Em bây giờ cũng đã già lắm rồi, không còn thích chạy nhảy, chỉ thích nằm lim dim ngủ, cơm cũng không buồn ăn. Tôi bón thức ăn cho em, nhìn em yếu ớt mong manh, nước mắt tôi lặng lẽ rơi.
Một hôm trời nắng đẹp, tôi tìm mãi không thấy em đâu, nơi góc em hay nằm, chỉ còn lại cái nệm nhỏ. Trong lòng sợ hãi, tôi kiếm em khắp nơi. Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nơi bụi cỏ, trái tim tôi lặng đi...
Em của tôi nằm đó, dáng vẻ bình yên đến lạ. Tôi gục khóc nức nở mặc cho bao người chỉ chỏ xì xầm "chỉ là một con mèo..." họ nào đâu biết, đối với tôi em là cả thế giới. Em bé ôm lấy tôi, chồng tôi cũng đứng đó, lặng lẽ vỗ về bờ vai tôi.
Năm tám mươi tuổi, tôi bắt đầu già giống em, suốt ngày chỉ muốn nằm trên giường, tay chân không muốn động.
Cũng vào một ngày trời nắng đẹp, tôi cảm thấy mệt mỏi chỉ muốn ngủ. Khi ánh mắt khép lại, tôi nghe thấy tiếng khóc nức nở của chồng và con cháu.
Mở mắt tôi đã thấy mình ở một nơi rất đẹp, khắp nơi là ánh sáng mờ ảo. Dường như xa xa là bóng dáng em, khoảnh khắc nhìn thấy tôi, em mừng rỡ quấn quýt dưới chân, miệng kêu meo như muốn nói "sao chị về trễ thế, em đợi chị rất lâu."