
13/08/2025
Hạt Giống Không Từ Máu Mình
Anh ngồi lặng trước khung cửa sổ, nơi buổi chiều lún dần xuống những mái nhà xám nhạt. Trong phòng khách, hai đứa trẻ đang tranh nhau xếp những khối gỗ. Tiếng cười của chúng vang lên — trong trẻo, tròn đầy, như thể mọi điều trên đời đều đã an bài. Vậy mà trong ngực anh, có một khoảng trống nhỏ, dai dẳng như một nốt nhạc hụt.
1. Những tờ giấy mỏng và một quyết định dày
Ngày bác sĩ nói: “Tinh trùng của anh gần như không còn khả năng,” anh cười gượng, còn vợ anh siết tay anh mạnh đến mức móng tay hằn vào da. Họ chọn cách đi tiếp. Ký hàng loạt giấy tờ ở ngân hàng tinh trùng — những dòng chữ khô khốc về pháp lý đứng giữa hai người như một nhân chứng vô hình. Anh nghĩ: “Chỉ cần em hạnh phúc. Chỉ cần nhà mình có tiếng trẻ.”
Rồi lần đầu tiên nghe tim thai qua loa, anh đã bật khóc. Lúc ấy anh tin rằng tình yêu đủ để lấp đầy mọi khoảng cách của di truyền.
2. Khi tiếng gọi “Ba” chạm vào điều im lặng
Đứa đầu biết đứng, chập chững ôm lấy anh, trán ướt mồ hôi, miệng bập bẹ “Ba.” Từ “ba” ấy không kéo lên niềm kiêu hãnh như anh tưởng, mà lại khuấy dậy một câu hỏi chìm xuống chưa kịp hóa bùn: “Mình là gì trong dòng chảy của con?”
Đứa thứ hai sinh ra với đôi mắt không giống anh, cái bĩu môi khi ngủ không giống vợ — như một ngôi sao lạ rơi trúng sân nhà. Anh bắt đầu sợ chính những khoảnh khắc hạnh phúc. Sợ vì hạnh phúc ấy tưởng như không có gốc ở mình.
Đêm khuya, vợ ôm con ngủ, anh kéo chăn cho chúng, rồi ngồi bên mép giường thật lâu. Có lúc anh thầm nghĩ: “Nếu mai này con hỏi, con có mang gì từ ba không?” Anh không có câu trả lời.
3. Hạt giống vô hình
Một lần mưa lớn, thằng anh hoảng khóc vì sấm. Anh bế con, khẽ vỗ: “Ba đây.” Đứa bé ép tai vào ngực anh, bảo: “Tim ba đập nhanh giống con.” Câu nói vụn vỡ mà làm mắt anh nóng lên. Bỗng nhiên, anh nhận ra có một di truyền khác — di truyền của thói quen, của nhịp sống, của cách đặt bàn tay lên vai người khác, của cách đối diện sợ hãi.
Ngày con tập viết chữ, nét mực run như nhịp lòng anh đã từng. Khi con nhỏ bị té, phản xạ đầu tiên là lao về phía anh, không phải ai khác. Những khoảnh khắc ấy tụ lại thành một thứ gốc: không phải máu, mà là hiện diện.
4. Đối thoại
Tối đó, anh nói với vợ:
“Anh vẫn… đôi khi thấy mình đứng ngoài.”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Nếu chỉ cần có chung huyết thống mà thành ba, thì bao nhiêu người bỏ con là gì? Còn anh, từ ngày chưa có gì, anh đã đứng trong này.” Cô chạm tay vào ngực anh.
Câu nói ấy như mở một ô cửa trong hành lang dài tối. Anh không bỗng chốc hết lăn tăn. Nhưng anh cho phép câu hỏi được nằm yên, như hòn sỏi ở đáy suối — vẫn còn đó, nhưng nước vẫn trong.
5. Mùa cây
Một cuối tuần, cả nhà trồng một chậu cây nhỏ. Con hỏi: “Hạt này từ đâu?”
Anh đáp: “Từ nơi khác đến.”
“Vậy nó có phải cây nhà mình không?”
“Có. Vì mình chăm nó lớn.”
Con gật gù, lấp đất lại, tay dính bẩn, ngẩng lên cười rạng rỡ. Trong thoáng chốc, anh thấy đời mình được gom vào hình ảnh ấy: một hạt giống xa lạ, và bàn tay anh — kiên nhẫn, vụng về, nhưng trung thành.
6. Kết
Buổi tối, anh đọc truyện cho hai đứa. Ánh đèn vàng phủ xuống ba cái bóng sát nhau trên tường. Anh bỗng hiểu: Có những mối dây không nhìn thấy, nhưng vẫn truyền ấm. Có những gia phả không viết bằng họ tên, mà viết bằng những lần thức trắng, bằng vệt sơn dính trên áo khi làm mô hình chung, bằng muỗng cháo thổi nguội, bằng tiếng “Ba” gọi trong cơn sốt.
Anh khép sách lại. Hai đứa ngủ, tay một đứa đặt lên cánh tay anh, đứa kia gối lên đùi anh. Anh thở ra, nhẹ. Anh vẫn không chia sẻ gen với chúng. Nhưng anh chia sẻ thời gian, thở dài, lo âu, lòng kiên nhẫn, và tình yêu — thứ duy nhất ở lại khi mọi khác biệt đã tan.
Và anh biết, đủ rồi.
Phần tiếp theo của câu chuyện, xem thêm tại đây https://s.shopee.vn/qZALPmtVq