Phụ Nữ Là Để Yêu Thương

Phụ Nữ Là Để Yêu Thương Yêu thương đong đầy!...❤

CHUYÊN TRANG VỀ CHỮA LÀNH
Mang đến cho độc giả những thông điệp tích cực và hữu ích mỗi ngày để giúp bạn yêu thương bản thân, trân trọng những giá trị của cuộc sống, và tìm thấy sự bình yên trong chính tâm hồn mình.

Hạt Giống Không Từ Máu MìnhAnh ngồi lặng trước khung cửa sổ, nơi buổi chiều lún dần xuống những mái nhà xám nhạt. Trong ...
13/08/2025

Hạt Giống Không Từ Máu Mình

Anh ngồi lặng trước khung cửa sổ, nơi buổi chiều lún dần xuống những mái nhà xám nhạt. Trong phòng khách, hai đứa trẻ đang tranh nhau xếp những khối gỗ. Tiếng cười của chúng vang lên — trong trẻo, tròn đầy, như thể mọi điều trên đời đều đã an bài. Vậy mà trong ngực anh, có một khoảng trống nhỏ, dai dẳng như một nốt nhạc hụt.

1. Những tờ giấy mỏng và một quyết định dày

Ngày bác sĩ nói: “Tinh trùng của anh gần như không còn khả năng,” anh cười gượng, còn vợ anh siết tay anh mạnh đến mức móng tay hằn vào da. Họ chọn cách đi tiếp. Ký hàng loạt giấy tờ ở ngân hàng tinh trùng — những dòng chữ khô khốc về pháp lý đứng giữa hai người như một nhân chứng vô hình. Anh nghĩ: “Chỉ cần em hạnh phúc. Chỉ cần nhà mình có tiếng trẻ.”

Rồi lần đầu tiên nghe tim thai qua loa, anh đã bật khóc. Lúc ấy anh tin rằng tình yêu đủ để lấp đầy mọi khoảng cách của di truyền.

2. Khi tiếng gọi “Ba” chạm vào điều im lặng

Đứa đầu biết đứng, chập chững ôm lấy anh, trán ướt mồ hôi, miệng bập bẹ “Ba.” Từ “ba” ấy không kéo lên niềm kiêu hãnh như anh tưởng, mà lại khuấy dậy một câu hỏi chìm xuống chưa kịp hóa bùn: “Mình là gì trong dòng chảy của con?”
Đứa thứ hai sinh ra với đôi mắt không giống anh, cái bĩu môi khi ngủ không giống vợ — như một ngôi sao lạ rơi trúng sân nhà. Anh bắt đầu sợ chính những khoảnh khắc hạnh phúc. Sợ vì hạnh phúc ấy tưởng như không có gốc ở mình.

Đêm khuya, vợ ôm con ngủ, anh kéo chăn cho chúng, rồi ngồi bên mép giường thật lâu. Có lúc anh thầm nghĩ: “Nếu mai này con hỏi, con có mang gì từ ba không?” Anh không có câu trả lời.

3. Hạt giống vô hình

Một lần mưa lớn, thằng anh hoảng khóc vì sấm. Anh bế con, khẽ vỗ: “Ba đây.” Đứa bé ép tai vào ngực anh, bảo: “Tim ba đập nhanh giống con.” Câu nói vụn vỡ mà làm mắt anh nóng lên. Bỗng nhiên, anh nhận ra có một di truyền khác — di truyền của thói quen, của nhịp sống, của cách đặt bàn tay lên vai người khác, của cách đối diện sợ hãi.

Ngày con tập viết chữ, nét mực run như nhịp lòng anh đã từng. Khi con nhỏ bị té, phản xạ đầu tiên là lao về phía anh, không phải ai khác. Những khoảnh khắc ấy tụ lại thành một thứ gốc: không phải máu, mà là hiện diện.

4. Đối thoại

Tối đó, anh nói với vợ:
“Anh vẫn… đôi khi thấy mình đứng ngoài.”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Nếu chỉ cần có chung huyết thống mà thành ba, thì bao nhiêu người bỏ con là gì? Còn anh, từ ngày chưa có gì, anh đã đứng trong này.” Cô chạm tay vào ngực anh.

Câu nói ấy như mở một ô cửa trong hành lang dài tối. Anh không bỗng chốc hết lăn tăn. Nhưng anh cho phép câu hỏi được nằm yên, như hòn sỏi ở đáy suối — vẫn còn đó, nhưng nước vẫn trong.

5. Mùa cây

Một cuối tuần, cả nhà trồng một chậu cây nhỏ. Con hỏi: “Hạt này từ đâu?”
Anh đáp: “Từ nơi khác đến.”
“Vậy nó có phải cây nhà mình không?”
“Có. Vì mình chăm nó lớn.”
Con gật gù, lấp đất lại, tay dính bẩn, ngẩng lên cười rạng rỡ. Trong thoáng chốc, anh thấy đời mình được gom vào hình ảnh ấy: một hạt giống xa lạ, và bàn tay anh — kiên nhẫn, vụng về, nhưng trung thành.

6. Kết

Buổi tối, anh đọc truyện cho hai đứa. Ánh đèn vàng phủ xuống ba cái bóng sát nhau trên tường. Anh bỗng hiểu: Có những mối dây không nhìn thấy, nhưng vẫn truyền ấm. Có những gia phả không viết bằng họ tên, mà viết bằng những lần thức trắng, bằng vệt sơn dính trên áo khi làm mô hình chung, bằng muỗng cháo thổi nguội, bằng tiếng “Ba” gọi trong cơn sốt.

Anh khép sách lại. Hai đứa ngủ, tay một đứa đặt lên cánh tay anh, đứa kia gối lên đùi anh. Anh thở ra, nhẹ. Anh vẫn không chia sẻ gen với chúng. Nhưng anh chia sẻ thời gian, thở dài, lo âu, lòng kiên nhẫn, và tình yêu — thứ duy nhất ở lại khi mọi khác biệt đã tan.

Và anh biết, đủ rồi.

Phần tiếp theo của câu chuyện, xem thêm tại đây https://s.shopee.vn/qZALPmtVq

Có người cho rằng vợ chồng được cùng nhau già đi là điều may mắn cả đời. Nhưng tôi không may mắn như vậy. Khi tôi 42 tuổ...
10/08/2025

Có người cho rằng vợ chồng được cùng nhau già đi là điều may mắn cả đời. Nhưng tôi không may mắn như vậy. Khi tôi 42 tuổi, chồng đột ngột qua đời vì tai nạn ô tô, để lại một căn nhà và số tiền bồi thường 2 tỷ.
Kể từ đó, tôi sống với đứa con gái duy nhất của mình. Suốt một thời gian dài, tôi không thể vượt qua được nỗi đau góa bụa.
May mắn thay, con gái tôi rất hiểu chuyện, mặc dù nó muốn được học đại học ở nơi khác và được đi khắp nơi để ngắm nhìn thế giới ngoài kia, nhưng để được ở gần mẹ, con đã chọn học trường đại học ở tỉnh. Như vậy, mỗi cuối tuần con đều có thể về thăm mẹ.
Năm thứ 7 sau khi chồng qua đời, con gái thương mẹ một mình lẻ bóng nên đã thuyết phục tôi tìm chồng mới để bớt cô quạnh, cùng nhau dìu dắt qua những tháng ngày khó khăn.
Lúc đầu tôi không muốn, nhưng con gái liên tục thuyết phục nên tôi xiêu lòng. Sau đó, tôi gặp được người chồng mới khi tham gia một câu lạc bộ.
Anh mất vợ, tôi mất chồng và đều nuôi con riêng nên có nhiều chủ đề chung để nói chuyện với nhau. Sau một thời gian tìm hiểu, chúng tôi quyết định về chung một nhà. Con cái và họ hàng hai bên ai cũng mừng cho chúng tôi.
Nhưng mỗi lần tôi muốn đi đăng ký kết hôn, anh đều từ chối:
Con cái hai bên đều đã lớn rồi, chúng ta đã làm tiệc đãi khách, có họ hàng và người thân chứng kiến cả rồi. Còn chuyện đăng ký kết hôn hay không đâu có quan trọng, chung quy đó cũng chỉ là một tờ giấy thôi mà. Điều quan trọng là vợ chồng mình sống với nhau thế nào.
Cứ như thế, chúng tôi sống chung mà không cần lấy giấy đăng ký kết hôn. Chúng tôi sống hết lòng hết dạ với nhau. Con gái làm việc ở tỉnh nên thường xuyên về thăm, con trai riêng của chồng đi làm xa nên cả năm chỉ về thăm 2 lần. Lần nào anh cũng nói tôi mua cái nọ, cái kia thậm trí tiền bạc đưa con anh, nhưng đến lần thứ ba tôi không thấy anh có thiện trí trả lại tôi nên sau tôi lơ đi để anh móc tiền cá nhân anh cho, rồi giận tôi cả tuần.
Khi con gái kết hôn, gia đình nhà trai không chê con gái tôi xuất thân từ một gia đình đơn thân mà tặng một căn nhà và 200 triệu (50 triệu đưa riêng con gái để cháu tự may đồ cưới) phụ giúp tôi tổ chức nhà gái, cũng may bên nhà chồng cũ tôi rất tốt ai cũng góp tay, nên cháu cũng tổ chức mỹ mãn.
Vì vậy, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi quyết định lấy ra toàn bộ số tiền 2 tỷ do chồng cũ để lại làm của hồi môn cho con gái. Còn việc con muốn dùng số tiền đó để mua xe, đầu tư kinh doanh hay giữ riêng cho mình thì đó là quyền của con. Còn căn nhà cũ tôi đang cho thuê tiền ấy tôi dùng vào sinh hoạt gia đình tôi với anh, sau này khi mất đi tôi cũng sẽ để lại cho con gái.
Tôi có nói chuyện này với chồng mới. Nhưng không ngờ vừa dứt lời, anh liền trách tôi ích kỷ.
Em đưa hết 2 tỷ cho con gái, vậy còn con trai anh thì sao?
Tôi bối rối và cảm thấy câu hỏi của chồng thật khó hiểu. Dẫu vậy, tôi vẫn cố gắng bình tĩnh giải thích:
Số tiền đó là do chồng cũ em để lại, em đương nhiên sẽ cho con gái ruột của mình. Về con trai anh, sau này thằng bé cưới thì em sẽ đưa cho nó một phong bì hậu hĩnh sau.
Chồng mới nghe vậy lập tức không vui, nói rằng con gái lấy chồng như bát nước hắt đi, sau này vợ chồng tôi vẫn phải trông cậy vào con trai anh ấy. Giờ tôi đưa hết tiền cho con gái, vậy sau này tôi cho con trai anh được mấy đồng, ai lo liệu sính lễ và nhà cưới cho nó? Trong khi con gái tôi anh không mừng cưới, anh cho là nghĩa vụ và tiền của tôi.
Lời trách cứ của chồng khiến tôi cảm thấy anh thật vô lý. Tại sao tôi phải chịu trách nhiệm về chuyện cưới xin của con trai anh chứ? Chuyện này trách nhiệm chính không phải của anh sao?
Tôi kiên quyết lắc đầu nói rằng con riêng của anh là con của anh, không liên quan gì đến tôi, tôi không có nghĩa vụ phải giúp con trai anh mua nhà và sắp xếp đám cưới. Tiền anh kiếm ra mỗi tháng anh đưa 7-10 triệu góp ăn uống, còn lại phần tôi bỏ ra. Nhà anh cũng đã thừa kế cho con trai anh, tôi chợt tỉnh té ra đưa tôi về làm osin cho anh.
Bất chấp sự trách cứ của chồng mới, tôi thu dọn hành lý và rời khỏi nhà anh. Dù sau đó anh đã nhiều lần gọi điện xin lỗi nhưng tôi vẫn quyết định từ bỏ mối quan hệ này.
Bởi cuộc hôn nhân không có giấy tờ chứng thực nhưng lại có quá nhiều trách nhiệm, và hơn cả là tôi nhận thấy anh quá tính toán, vô lý. Như vậy thì thà không có còn hơn.
Vợ chồng con gái đón tôi lên nhà ở và rảnh ra là đi du lịch trong và ngoài nước, không lọ mọ cơm nước cho chồng hờ, tôi thảnh thơi và sức khoẻ tôi tốt hơn nhiều, con rể và nhà thông gia rất hiểu chuyện nên tôi thoải mái trong mọi sinh hoạt.. . .
Phần tiếp theo của câu chuyện, xem thêm tại đây https://s.shopee.vn/qZALPmtVq

Tôi lấy vợ được hơn 4 năm. Vợ tôi hiền lành, khá đảm đang và tháo vát. Mọi việc cô ấy làm đều vì chồng con, chỉ có điều ...
10/08/2025

Tôi lấy vợ được hơn 4 năm. Vợ tôi hiền lành, khá đảm đang và tháo vát. Mọi việc cô ấy làm đều vì chồng con, chỉ có điều duy nhất ở vợ khiến tôi cảm thấy khó chịu là cô ấy rất tiết kiệm.
Ngay từ khi yêu nhau tôi cũng biết tính vợ tiết kiệm, vì cô ấy sinh ra trong gia đình đông anh em lại khó khăn, gánh trên vai trọng trách là chị cả vừa đi học vừa làm thêm gửi tiền về nhà phụ bố mẹ nuôi em nên có lẽ sự tiết kiệm đã ăn sâu vào máu thịt cô ấy.
Ngày đưa cô ấy về ra mắt tôi cũng chia sẻ với mẹ tôi là không biết làm sao để thay đổi tính tiết kiệm của vợ thì bà lại bảo tôi rằng có phúc mới lấy được người vợ như vậy, chứ như tôi có đồng nào tiêu sạch đồng ấy thì đến bao giờ mới khấm khá lên được.
Vậy là tôi chấp nhận sống với sự tiết kiệm của vợ. Ngần nấy năm chung sống, kể cả những lúc được thưởng hay có khoản tiền “từ trên trời rơi xuống”, cũng không có chuyện vợ tôi chi tiêu xông xênh hơn một chút, tổ chức cho gia đình một bữa ăn hoành tráng hay đi du lịch.
Dĩ nhiên là ví tiền của tôi bị kiểm soát triệt để. Tôi chẳng bao giờ được mời khách hay chiêu đãi bạn bè mà hàng tháng bao nhiêu tiền lương tôi phải nộp hết cho vợ, thay vào đó mỗi ngày cô ấy cho tôi 200 nghìn xăng xe và cà phê.
Nhiều khi nghĩ đời mình khổ quá định vùng lên đấu tranh nhưng nghĩ lại vợ tiết kiệm cũng vì gia đình này nên tôi lại thôi.
Có lần để đóng góp với bạn vài cốc bia, chả nhẽ uống không của người ta mãi, tôi phải vận dụng đủ thứ mưu mẹo để giấu một ít tiền. Tới khi tôi bị vợ phát hiện, cô ấy nói tôi không ra gì.
Mà nể cái là mỗi tháng vợ tôi đều kê khai tiền bạc rõ ràng. Chi tiêu bao nhiêu cô ấy đều ghi vào một cuốn sổ nhỏ. Mua cọng hành, củ tỏi hay tiền gửi xe đi chợ cô ấy cũng ghi. Rồi dành dụm được bao nhiêu cô ấy cũng kê khai đầy đủ.
Tôi nhiều lần bảo cô ấy mình tiêu vì mình sao phải ghi ra tính tính toán toán cho khổ nhưng cô ấy không nghe, cô ấy nói phải lên kế hoạch rõ ràng vì tương lai của hai đứa con.
Vì thế tôi chẳng dám xin vợ thêm tiền tiêu vặt. Chỉ là tôi luôn muốn vợ sống thoải mái hơn chút cho dễ chịu nhưng vẫn không được.
Rồi tai ương ập đến khi công ty tôi cắt giảm nhân sự, tôi chính thức bị thất nghiệp. Tôi báo tin buồn với vợ, tưởng rằng cô ấy sẽ mắng tôi một trận vì mỗi việc đi làm kiếm tiền cũng bị người ta cắt giảm.
Ấy vậy mà lúc tôi về nhà trong tâm trạng buồn rười rượi thì thấy vợ đang làm lẩu, thậm chí nay cô ấy còn mạnh tay mua mực tươi, tôm tươi cho bố con tôi.
Nhìn gương mặt hoang mang của tôi, vợ lấy trong tủ ra một quyển sổ tiết kiệm 1 tỷ 800 triệu đồng. Vợ tôi nói mỗi tháng cô ấy đều chắt chiu dành dụm và gửi tiết kiệm, giờ tôi nghỉ việc cũng tốt, chúng tôi sẽ vay mượn thêm và xây một căn nhà nhỏ trên miếng đất bố mẹ tôi cho hồi mới cưới nhau.
Cô ấy tính rằng xây nhà xong sẽ dùng tầng 1 mở cửa hàng bán vật liệu xây dựng đúng theo thế mạnh của tôi, nếu ổn định, chịu khó làm việc thì chắc chắn chúng tôi sẽ nhanh chóng thu hồi vốn.
Cũng may từ khi mở đến nay là 10 năm, chúng tôi đã thu hồi vốn đã có lãi và chuyên bán hàng công ty nên không đọng vốn, mà vợ cũng giỏi xoay đủ các mặt hàng để bán, có cả hàng giải cứu Cam, chuối … nữa chứ, rồi kèm theo bình nước trà lạnh miễn phí nữa. Có lẽ lởi xở trời cho. Hai con tôi học giỏi phụ việc ba mẹ tuyệt vời, cậu út mới 10 tuổi đã cơm nước tinh tươm…. Vợ tôi thì nền nã hợp thời trang, tóc tai cũng điệu đà giới thiệu sảm phẩm mua bán. Riêng cá nhân tôi sáng quần áo sạch sẽ trên kệ, tối về có bộ đồ sẵn tắm xong mặc nhà, tuy tiết kiệm nhưng đồ dùng hàng ngày cô ấy chọn kỹ càng sao cho đẹp, lịch sự sáng ngôi nhà ấn cúng.
Đến giờ này thì tôi cảm thấy mình thật may mắn khi có người vợ tiết kiệm và luôn chu toàn lo cho gia đình. Cũng yêu chiều chồng con.
Nhưng vợ ơi có rồi thì nới tay cho chồng với chứ ai chạy xe tải nhỏ giao hàng mà trong túi không quá 1 triệu, vợ cười có gì báo vợ để vợ chuyển vào cho, chứ có tiền trong túi là không nên có rồi nhậu nữa.
Ai chứ vụ CSGT ra lệnh cấm bia rượu phạt nặng. Có vợ ai nhưng vợ tôi nhảy lên hoan hô quá trời, chả thèm nhìn mặt chồng. . .
Phần tiếp theo của câu chuyện, xem thêm tại đây https://s.shopee.vn/qZALPmtVq

Tôi và em yêu nhau rất đặc biệt...Chỉ còn có năm ngày nữa là nhà em dọn đi nơi khác để sinh sống. Ấy vậy mà em cãi lời g...
10/08/2025

Tôi và em yêu nhau rất đặc biệt...
Chỉ còn có năm ngày nữa là nhà em dọn đi nơi khác để sinh sống. Ấy vậy mà em cãi lời gia đình ở lại để lấy tôi mặc cho gia đình ra sức ngăn cản...
Tôi biết rằng em yêu tôi nhiều... Nên tôi thường ra giá này nọ.
- Lấy tôi trước tiên em phải chiều lòng mẹ tôi. Kế nữa là em chồng... Và không tự ý làm bất cứ điều gì nếu như tôi chưa cho phép...!
- Em ngoan ngoãn gật đầu. Chấp nhận lời yêu cầu của tôi vô điều kiện...
Trước khi về với tôi, tôi hứa sẽ làm đám cưới với em, một đám cưới giản dị để em có được danh phận một người vợ. Nhưng rồi tôi lại nuốt lời... bởi mẹ tôi nói làm đám cưới rất tốn kém...
Em không tỏ ra buồn, mà chỉ nói một câu :
- Em không ham đám cưới, nhưng đó là danh dự của người con gái trước khi theo chồng.!
- Tôi lờ đi vì câu nói đó. Và thế là em lặng lẽ về nhà tôi làm dâu.
Hàng xóm buông lời dị nghị... Nói em xinh đẹp như vậy mà mặc áo gấm đi đêm... Chắc có bầu rồi chứ gì.
Em có vẻ buồn, nhưng tôi chẳng cần an ủi... vì em yêu tôi sẽ vượt qua thôi. Với suy nghĩ đó. Tôi dần dần trở nên tự mãn. Không cần sợ mất em.
Tôi bắt em làm những việc nặng nhọc... như gánh nước. cuốc đất trồng rau... Và đi bộ năm bảy cây số để đi làm.Tôi nói làm nhiều cho dễ đẻ. Đi bộ cho dễ sinh...
Rồi một ngày cuối đông em kêu đau bụng tôi rước mụ đỡ đẻ cho em. Trong lúc em quằn quại đau đẻ thì tôi tham việc bỏ đi làm. Em thật sự đi biển mồ côi có một mình. Vì thiếu sự quan tâm của tôi.
Một tháng sau khi sinh... em bước xuống giường đi lại cho cứng cáp. Trông em lúc này thật hấp dẫn lạ thường... Tròn lẳng, da dẻ hồng hào đến không thể ngờ.( Đúng là gái một con trông mòn con mắt) . Mặc dầu nhịn (đói) suốt hơn tháng trời. Nhưng tôi vẫn cứ kiên nhẫn chờ em hai tháng để được tận hưởng hương vị của gái một con.
5 giờ sáng, tôi thấy mọi người còn ngủ ngon. Lại nghe thấy tiếng em lục đục phòng bên cạnh nên tôi nhẹ nhàng bước qua phòng em với ý nghĩ như tôi đã nói.... Tôi đứng khựng lại ở ngưỡng cửa... Rất ngạc nhiên khi thấy em soạn hết đồ đạc đang dùng cho vào giỏ
- Em đang làm gì vậy? Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Em về nhà em.
- Ai cho phép em đi? Em có hỏi chồng em chưa? Tôi giận dữ định đưa tay lên tát, thì em đã chụp tay tôi lại nói vào mặt tôi như thác đổ...
- Anh mà chồng tôi ư? Có dám bỏ tiền ra để cưới tôi chưa? Anh là chồng của tôi mà lại đang tâm để cho tôi làm những công việc nặng nhọc đến khi tôi sinh sao? Anh là chồng của tôi mà lại nỡ bỏ tôi đi biển có một mình ư? Anh trả lời đi. Tôi đã gắng chịu đựng để sinh con trong nước mắt..Con người ta có thể yêu mù quáng nhất thời... chứ không mù quáng vĩnh viễn anh nhé!
Tôi run rẩy giữ tay em lại vì quá bất ngờ... Nhưng em đã hất tay tôi ra. Lặng lẽ bồng con ra đi khi trời vừa hửng sáng...
Phần tiếp theo của câu chuyện, xem thêm tại đây https://s.shopee.vn/qZALPmtVq

Bữa ăn tối đã được bà Hiền bày tươm tất trên bàn, bà đã cầm đủa, nhưng chưa kịp bưng chén cơm lên, đã nghe Hòa, đứa con ...
10/08/2025

Bữa ăn tối đã được bà Hiền bày tươm tất trên bàn, bà đã cầm đủa, nhưng chưa kịp bưng chén cơm lên, đã nghe Hòa, đứa con trai duy nhất của mình hỏi
-Sao? Mẹ quyết định chưa? Sáng mai có về quê bảo mợ bán nhà đất của ông ngoại để chia phân nửa cho gia đình mình không?
-Mẹ đã nói với con là cậu mới mất, mợ một mình nuôi ba con nhỏ, mẹ là chị, không giúp em mình thì thôi, chứ nỡ lòng nào tranh đoạt tài sản cha mẹ để lại làm nơi thờ phượng.
- Mình sống theo đúng luật pháp là hợp đạo đức. Đó là chân lý. Mẹ đã từng nghe con nói biết bao lần mà. Của cha mẹ để lại, con cái có quyền thừa kế. Hơn nữa cậu đã mất rồi. Mợ là người dưng , mẹ biết chưa?
-Nhưng còn các cháu?
Nhiên, vợ Hòa lớn tiếng xen vào
-Mẹ nực cười quá. Mẹ đem của cải của con và cháu nộii cho người dưng.
-Mẹ không làm như thế được. Mẹ nhớ lúc mẹ đã mười lăm tuổi, ngoại mới sanh cậu. Mấy năm sau bà ngoại mất nên Mẹ chăm sóc và thương yêu cậu như thương một đứa con. Bây giờ cậu mới mất mẹ đành lòng nào bảo mợ bán nhà để mấy đứa nhỏ con cậu phải chuyển đi nơi khác.
Bà Hiền chưa nói dứt câu đã nghen ngào khóc.
-Thì tụi nó mua nhà mới chứ có phải mình chiếm nhà đuổi chúng nó ra khỏi nhà đâu mà mẹ khóc. Cả mợ và tụi nó không có công cán gì trong ngôi nhà đó, trong khi mẹ đã đổ ra bao công sức giúp ngoại tạo dựng tài sản. Mẹ có công nuôi dưỡng cậu nữa. Chúng nó phải trả ơn chứ.
Nhiên lại xen vào
-Anh Hòa nói bao nhiêu đó đã đủ cho mẹ hiểu ra chưa? Chúng con đã bàn bạc kỹ rồi. Anh Hòa nói cho mẹ nghe quyết định của vợ chồng mình đi.
-Hòa gằn từng tiếng môt
- Thế này nhé. Sáng mai mẹ về quê, nói mợ bán nhà đất chia đôi. Nếu mợ không chịu, thì mẹ gửi đơn ra tòa án phân xử. Lá đơn hai đứa con đã viết sẵn đây nầy. Còn nếu mẹ không bàn bạc với mợ cũng không nộp đơn này ra tòa thì mẹ ở luôn dưới quê, phụ mợ nuôi tụi nhỏ.
Bà Hiền nín khóc, rất bình tĩnh, ngẩng đầu lên nói
-Nhà này là nhà của mẹ. Ba mất sớm. Mẹ ở vậy tần tảo nuôi con và giành dụm mua căn nhà này. Con không có quyền đuổi mẹ.
-Mẹ ơi, mẹ nhìn lại sổ hồng xem ai là chủ quyền của căn nhà này? Lúc mình sửa lại nhà mẹ đã sang tên lại cho con để tiện việc làm giấy tờ mà mẹ quên rồi sao? Nhưng, mẹ nhớ kỹ lại nhé. Con chỉ yêu cầu mẹ phân chia đồng đều tài sản của ngoại vì con cần tiền mở công ty cứ con không đuổi mẹ ra khỏi nhà. Mẹ đừng vu oan cho con. Mẹ có muốn con mình phát triển sự nghiệp không?
Bà Hiền buông đủa, đứng lên đi vào phòng, vẫn nghe tiếng cô dâu nói với theo
-Mẹ suy nghĩ lại cho con và cháu nội mẹ nhờ.
Bà Hiền đóng chặt cửa phòng. Bà không khóc, không trách hờn con dâu và rất bình tĩnh để tìm ra giải pháp tốt nhất cho một phần ba cuộc đời còn lại của mình. Không ai tính công nuôi dưỡng và chăm sóc con mình, nhưng đến nước này thì việc tính toán kỹ lưỡng cũng cần thiết. Lương hưu của một giáo viên trung học của bà trên chín triệu đồng một tháng, nên bà thường dùng số tiền này trả tiền điện nước và phụ giúp tiền chợ cho gia đình. Người ta nói ” Một bà già bằng ba người ở” là điều đúng hoàn toàn. Mỗi sáng sớm bà phải nấu bữa ăn sáng và chăm hai đứa cháu nội từ lúc chúng nó mới lọt lòng cho đến bây giờ một đứa sáu tuổi và đứa bốn tuổi. Cho chúng ăn xong thì chuẩn bị và đưa chúng đến trường. Trên đường về ghé tạt qua chợ mua thức ăn. Về đến nhà vừa lo sơ chế thức ăn vừa giặt giũ quần áo, chăn , drap, gối và mọi thứ khác. Dọn nhà, lau nhà gần như chiếm hết thời gian của bà. Chiều đến lại phải lo chu tất bữa cơm tối cho cả gia đình. Xong phải dọn dẹp rửa chén bát…
Thôi thì…bà Hiền nghĩ “phải tự lo liệu cho mình một cuộc sống độc lập” khi đứa con ai đã dứt tình. Để tránh phiền hà cho người em dâu, bà không về quê. Bà mở điện thoại liên lạc với cô bạn thân thời đại học tên Thư, hiện đang sống ở thành phố Hồ Chí Minh và ngõ ý muốn chuyển về thành phố này sinh sống. May thay, trường mẫu giáo của bà Thư đang cần một cô bảo mẫu. Với tấm bằng đại học sư phạm và kinh nghiệm hơn ba mươi năm giảng dạy như bà Hiền thì còn ai xứng hơp hơn. Thế là bà Hiền âm thầm lặng lẻ rời nhà để tạo dựng một cuộc sống mới.
Vốn hiền lành nhân hậu và chịu thương chịu khó nên bà dễ dàng thành công trong công việc. Trong số các cháu có một bé tên Thành, con của cô An và chú Tâm, thường bị ba mẹ rước về muộn vì họ bận trăm công ngàn việc, bà hiền ân cần cho bé ăn thêm buổi tối, tăm rửa cho bé, chịu khó ngồi tập cho bé kể chuyện cổ tích khi cả hai bà cháu phải ngồi chờ ba mẹ Thành đến đón, nên bé rất yêu quý bà Hiền. Không ai dạy bảo, thế mà bé Thành bỗng dưng gọi bà Hiền là bà nội. Cảm nhận được tình cảm của con mình và gia đình đang cần một người giúp việc tận tình khi mẹ bé Thành sắp sửa sinh em bé nên ba mẹ Thành đã cố gắng thuyết phục bà Hiền về ở hẳn với gia đình mình với số tiền lương cao hơn nhiều so với tiền lương của một cô bảo mẫu.
Thế là nà Hiền có nơi ăn chỗ ở đàng hoàng, có lương hưu lại có tiền lương hàng tháng.
Thời gian cứ thế trôi nhanh. Năm năm trôi qua như một cái chớp mắt.Tình cảm của họ càng ngày càng gắn bó. Nỗi nhớ con vẫn canh cánh bên lòng,hàng ngày bà vẫn theo dõi sinh hoạt của con mình qua facebook của Nhiên và Hòa. Không thấy chúng nhắc nhở hay tìm kiếm mẹ nên bà cũng an lòng. Bà tự nhủ với lòng” Mọi việc vẫn cứ tùy duyên.”
Vâng, họ vẫn còn duyên nên một buổi chiều kia khi Tâm điện thoại về báo với bà nội bé Thành là hôm nay sẽ có khách đến ăn tối nên nhờ bà chuẩn bị thêm vài món đặc biệt.
Khi An đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi, bà Hiền đem nồi lẩu lên, thì “phải chăng mắt quáng đèn lòa, phải người ngồi đó là Hòa và Nhiên?”
Qúa bất ngờ, bà buông rơi nồi lẩu xuống đất, nước văng tung tóe. Bé Thành vội chạy lại” Nội ơi, nội có sao không nội? Tâm cũng vội vàng đỡ bà đến ghế sofa ngồi. An chạy vội vào phòng đem chiếc máy huyết áp ra đo cho nội. Cả nhà xúm xít quanh bà.
Tâm quay sang Nhiên và Hòa nói
“ Xin lỗi anh chị nha. Anh chị chịu khó chờ một chút. Đột nhiên bà nội của cháu Thành bị bệnh. Chăm sóc người lớn tuổi mình phải cẩn thận. Mình đưa bà cháu vào phòng nghỉ rồi ra ngay”
Quay sang bà Hiền, Tâm nhỏ nhẹ nói
“Nội vào phòng nghỉ nha”
Bà Hiền ngước lên, nhìn thẳng vào mặt Tâm, sau đó nhìn sang Nhiên và Hòa, vẫn đang ngồi im lìm chưa biết phản ứng ra sao. Bà nói
“Nội không sao đâu. Cả nhà mình ngồi vào bàn ăn cơm đi. Đừng để khách chờ lâu”.
Cuối cùng thì bữa cơm cũng qua dù khách và chủ nhà không được tự nhiên cho lắm.
Sáng hôm sau khi Tâm, An đã đưa con đi học và đến sở làm thì Hòa và Nhiên đến. Họ đứng ở cổng bấm chuông. Bà Hiền ra mời họ vào nhà nhưng họ từ chối.
- Mẹ đã biết lỗi chưa? Có con không biết yêu thương. Có của cải đem cho người dưng. Bỏ con ra đi ở đợ cho người ta. Vinh dự lắm phải không? Nếu mẹ còn chút lương tâm thì giấu kín chuyện mẹ là mẹ của con vì anh Tâm là giám đốc mới của con. Tụi con đã chuyển về Sài Gòn rồi.
Bà Hiền nhẹ nhàng khóa cổng lại, đi vào nhà. Bà khóc. Khóc thật nhiều và khóc thật to. Khóc như chưa bao giờ được khóc và chính bà cũng không hiểu vì sao mình lại khóc nhiều đến như thế. Có lẽ bà đã nhận ra lỗi của mình chăng . . .
Phần tiếp theo của câu chuyện, xem thêm tại đây https://s.shopee.vn/qZALPmtVq

Em gái tôi về nhà khóc ấm ức , mẹ tôi hỏi :-- Giờ này không ở nhà lo cơm nước cho chồng con, về đây làm gì ?-- Anh ấy có...
10/08/2025

Em gái tôi về nhà khóc ấm ức , mẹ tôi hỏi :
-- Giờ này không ở nhà lo cơm nước cho chồng con, về đây làm gì ?
-- Anh ấy có bồ, về nhà còn ch.ửi con, đ.ánh con. Con chịu hết nổi rồi mẹ ơi !
-- Thì chắc mày chưa làm tròn bổn phận nên nó mới chán chứ gì? Về nhà ngay !
Biết tính mẹ, nên vợ chồng tôi khuyên em gái cứ về nhà rồi tính sau. Nó khóc tội lắm luôn.
Bẵng đi một thời gian, chuyện em rể đ.ánh em tôi lại tái diễn, và còn nặng tay hơn lần trước. Nó không dám nói gì với mẹ tôi mà vô phòng ôm lấy vợ tôi khóc nức nở. Nó nhất quyết nói với vợ tôi :
-- Em không thể chịu đựng được nữa chị ơi, em khổ quá. Cả thể x.ác lẫn tinh thần em suy sụp rồi. Chị biết không, anh ta cố tình chọc cho em giận để kiểm cớ mà hành hạ em. Em thương con em còn nhỏ dại, nên em đã cam chịu, nhắm mắt làm ngơ. Hôm nay anh ta còn cố tình đưa con bồ đi ăn ngay chỗ Công ty em mở tiệc ăn mừng Sinh nhật cho các anh chị em sinh tháng ba, anh ta muốn hạ nhục em chị à.
Vợ tôi chỉ biết khuyên em gái chồng bình tĩnh và bôi thuốc sát trùng, luộc trứng xoa chỗ bầm ở mắt cho cô ấy . Hai chị em đóng kín cửa phòng, sợ mẹ tôi biết lại xua đuổi như những lần trước. Quả thật, mẹ tôi nhìn thấy chiếc xe ở sân là bà ào vô, đuổi thẳng cổ .
Chiều tôi vừa đi làm về, mẹ đã bắt tôi chở đến nhà em gái tôi để bà nói chuyện với chồng nó .
Bà vẫn bênh vực con rể, bà nói rằng :
-- Vì con gái bà chưa tốt, không biết cách chiều chuộng chồng, chồng đã đi làm kiếm tiền vất vả mà còn bị ghen bóng ghen gió, để bà phải ôm nhục với chòm xóm và bà thông gia .
-- Em rể tôi lại được nước lên mặt và nghiễm nhiên vô tội ...
Đêm về, mẹ tôi không ngủ được, bà cứ ngồi lên nắm xuống, bồn chồn. Bà khóc ... Vợ chồng tôi, hiểu nỗi lòng của mẹ. Bà nói với chúng tôi, giọng nghẹn ngào đầy tâm trạng:
-- Mẹ đâu có quyền can thiệp chuyện vợ chồng nhà nó. Nhưng mình bênh con rể là để nó nghĩ lại mà đối tốt với con gái mình. Mình tôn trọng nhà thông gia là để họ thương yêu con gái mình. Nhưng mẹ thương con gái mình bị hành hạ, là nỗi đau xé ruột xé gan, có gì là sai sao ? Chồng là nó tự chọn ...Con hiểu cho mẹ không con dâu? Mẹ yêu thương con vì con về nhà này là để sinh con nối dõi tông đường cho gia đình nhà mẹ, chứ nhà ngoại được cái gì ? Ba các con đã mất, mẹ một mình gánh sao nổi những cảnh này, các con hiểu cho mẹ không?
Rồi, một hôm mẹ bảo vợ chồng tôi nghỉ làm một ngày, đi cùng mẹ tới chơi nhà thông gia một chuyến. Sau khi biết rõ con rể của bà, chồng con gái của mình đang dẫn mẹ con cô bồ về nhà mẹ nó (cô bồ của em rể tôi đã ly hôn chồng và đang nuôi con gái nhỏ, còn con trai ở với chồng).
Giờ tôi mới biết được: Hóa ra mẹ tôi đã nhờ người theo dõi con rể, "bắt gian phải bắt tại trận, bắt rắn phải bắt tận hang ".
Ba mẹ con chúng tôi tới nơi, bà thông gia chạy ra đon đả:
-- Ôi , quý hóa quá, bà thông gia và vợ chồng cậu hai tới chơi. Thằng Bảo và mẹ con chị đồng nghiệp của nó cũng vừa về tới. Do cùng đường nên thằng Bảo chở họ ấy mà ...
Bé gái khoảng 3 tuổi chạy vào, ôm lấy bà thông gia nũng nịu :
-- Bà nội, con muốn ăn xoài .
Bà tái mặt, xua tay :
-- Cô ơi, cháu nó đòi gì kìa. Thật đáng tội, nó nhầm nên tưởng tôi là bà nội của nó ấy mà.
Mẹ tôi cười, không nói gì cả .
Cô bồ của Bảo và Bảo lập cập chào chúng tôi, mặt tái xanh tái xám, sợ sệt.
Mẹ tôi nói với bà thông gia, nốt đi công chuyện tiện đường nên ghé thăm nhà thôi.
-- Bây giờ chúng tôi phải đi cho kịp giờ hẹn người ta rồi. Chào bà thông gia nhé. Bảo cũng nên sắp xếp về không mẹ con nhà nó lại đợi đấy, nha con !
Vừa về đến nhà, mẹ tôi bảo vợ chồng tôi đưa giấy tờ nhà mà em gái đang ở để mẹ giữ, vì giấy tờ mang tên mẹ tôi. Bà gọi cả hai vợ chồng em gái tôi đến nhà và tuyên bố :
-- Bà lấy lại căn nhà để cho thuê lấy tiền dưỡng già. Bà cho phép em gái tôi được ly hôn và nuôi dưỡng con gái, vì cháu mới 2 tuổi, ở cùng mẹ là đúng luật pháp. Bà chỉ cho trong vòng một tuần, phải dọn ra khỏi nhà, không có gì phải bàn cãi.
Bảo sững sờ, cứ ngỡ mẹ tôi bênh là sợ anh ta bỏ con gái bà và bà không có mặt mũi nào nhìn người khác. Bảo đã nhầm, mẹ tôi đâu phải người không hiểu gì về luật pháp hiện hành và đạo lý sống ở đời. Đơn giản thôi, mẹ tôi đã từng là bí thư Đảng ủy Xí nghiệp sản xuất giấy in tầm cỡ một thời. . .
Phần tiếp theo của câu chuyện, xem thêm tại đây https://s.shopee.vn/qZALPmtVq

Bố mất khi anh còn nằm ngửa. Mẹ ở vậy nuôi anh khôn lớn.  Anh là tất cả của cuộc đời bà. Bao nhiêu tình thương, hy vọng ...
10/08/2025

Bố mất khi anh còn nằm ngửa. Mẹ ở vậy nuôi anh khôn lớn.
Anh là tất cả của cuộc đời bà. Bao nhiêu tình thương, hy vọng bà đặt cả vào anh.
Anh lớn lên nhờ hai bàn tay cuốc đất trồng rau của bà. Anh luôn ý thức công ơn lớn lao của bà. Anh chăm chỉ làm việc, phấn đấu cầu tiến cầu thị, nên sự nghiệp anh ngày một vững vàng hơn.
Anh đón bà ra phố ở với mình. Nhìn anh giỏi giang nên người, bà rất mừng.
Nhưng bà mong muốn có cháu nội, thì không có. Anh mải mê làm ăn, quên cả lập gia đình.
Anh muốn có kinh tế dư dả, để bù đắp, phụng dưỡng bà.
Bà giục giã anh lấy vợ suốt, anh dạ vâng rồi lại để đó.
Thời gian gần đây anh có vẻ hay mệt. Bà hỏi thì anh bảo do công việc căng thẳng thôi, bà đừng lo.
Rồi bỗng nhiên anh thông báo với bà anh sắp lấy vợ. Cô ấy là bạn đồng hành với anh từ lúc mới lập nghiệp tới giờ.
Nhìn con dâu, bà ưng ý lắm. Mảnh mai, kín đáo, và có duyên ngầm.
Chị có bầu không lâu sau đó. Bà mừng vui khôn xiết, vì sắp có cháu nội.
Anh vẫn hay mệt. Bà giục anh đi khám. Anh bảo anh chỉ bị suy nhược cơ thể thôi.
Chờ đợi mãi, rồi cũng đến ngày chị sinh. Bà và anh cùng đưa chị đi bệnh viện.
Một bé trai kháu khỉnh ra đời. Ánh mắt đang mệt mỏi của anh sáng lên, khi nhìn thấy con.
Rồi anh gục xuống, miệng bê bết máu.
Anh mất sau đó hai ngày, vì bệnh ung thư máu.
Bà ngất lịm. Niềm vui có cháu không bù đắp nổi nỗi đau mất con.
Trái ngược với bà, chị bình tĩnh đến kỳ lạ.
Một tuần sau khi anh mất, chị đưa cho bà một lá thư, bảo là thư của anh viết trước khi mất, gửi cho bà.
Thư viết: "Thưa mẹ.
Con xin lỗi mẹ, vì con đã lừa dối mẹ suốt thời gian qua.
Con biết mình bị ung thư máu, con đã định nói với mẹ. Nhưng nhìn mẹ khát khao có cháu nội, con lại giấu đi.
Mỗi lần ho ra máu, con vào nhà vệ sinh đóng chặt cửa. Ho xong, con lau rửa sạch sẽ, nên mẹ không biết.
Vợ con biết con bị ung thư, nhưng vẫn lấy con, sau khi nghe con kể về mẹ.
Con được như bây giờ, là nhờ một phần công sức của cô ấy.
Con biết cô ấy yêu con từ lâu, nhưng con cứ lần lữa, vì công việc cuốn con đi.
Mãi tới lúc biết mình mang bệnh, con mới hối hả tới cầu xin cô ấy. Con nói rõ con bị ung thư máu, thời gian con không còn nhiều, con muốn có cháu nội cho mẹ.
Cô ấy ôm con, rồi gật đầu trong nước mắt.
Con phải chiến đấu với những cơn đau, để cười, chung niềm vui với mẹ.
Con phải cố gắng kéo dài sự sống, để được gần với vợ con, chờ ngày con con ra đời. Con tin sẽ làm được.
Cuộc đời của con chưa từng lừa dối mẹ điều gì. Nhưng lần này con đã lừa dối mẹ. Con xin lỗi.
Mong mẹ hãy yêu thương vợ con như mẹ từng yêu con. Cô ấy thiệt thòi quá. Cô ấy chấp nhận làm quả phụ vì yêu con, vì muốn có con với con.
Biết lấy gì để đáp đền cho mẹ, cho vợ con đây?
Nếu con không còn bên mẹ nữa, mong mẹ hãy an tâm, vì còn con dâu, cháu nội kề cận bên mẹ.
Con không phải chịu đau nữa, mẹ à. Mong mẹ mãi khỏe, để ở với vợ con con. Mẹ đồng ý nhé, mẹ ơi..."
Phần tiếp theo của câu chuyện, xem thêm tại đây https://s.shopee.vn/qZALPmtVq

VỢ CẢ VỢ LẼÔng An là người miền xuôi lên đây sinh sống. Hai ông bà đã tầm tuổi trung niên mà vẫn không con cái gì. Căn n...
10/08/2025

VỢ CẢ VỢ LẼ
Ông An là người miền xuôi lên đây sinh sống. Hai ông bà đã tầm tuổi trung niên mà vẫn không con cái gì. Căn nhà gỗ 3 gian lúc nào cũng vắng vẻ. Ông không phải là con một, nên áp lực chuyện nối dõi tông đường cũng không lớn lắm, nhưng ông vẫn buồn. So với làng bản, ông bà vào dạng có của ăn của để, chỉ thiếu một thứ: đó là tiếng cười trẻ thơ.
Bàn tính ra sao, chỉ có người trong nhà biết. Thế rồi, đùng một cái, bà về quê hỏi vợ hai cho ông.
Được dăm bữa nửa tháng. Bà dẫn lên một cô tên Lài, dáng vẻ nạ dòng, cũng chạc tuổi băm, phốp pháp, da thịt đỏ au, đúng chất nhà quê. Cô ta về đầu năm, cuối năm đã có tin vui. Gia đình đầm ấm hẳn lên, trong nhà luôn hòa thuận.
Có hôm tôi đi lấy củi qua nương chè nhà Ông, thấy ba vợ chồng hái chè, cười nói râm ran. Mãi rồi cũng đến ngày cô Hai khai hoa nở nhụy: Con gái đầu lòng, được cả nhà chờ đón cưng chiều, nhất là bà Cả. Bà giành đảm nhận việc nuôi con, chăm bẵm bú mớm.... Liền tù tì trong mấy năm, cô Hai sinh bốn nhóc: Hai trai, hai gái.... Trong nhà vui nhộn, trẻ con nô đùa chí chóe. Bà Cả là người nắm kinh tế gia đình, tay hòm chìa khóa, nuôi dạy các con. Bà Hai chỉ biết ăn no vác nặng: Việc đồng áng nương rẫy.
Tôi vẫn nhớ hình ảnh buổi trưa hè bà Cả nằm võng, hai đứa con hai bên, không đứa nào theo bà Hai. Khi đó tôi cũng tầm độ mười mấy tuổi, nên đã biết nhận thức.
Gia đình ông bà không phải cán bộ công chức, nhà chỉ làm nông, có tý vốn liếng từ thời các cụ để lại. Nhưng miệng ăn núi lở... Nhà bảy người ăn giữa thời kỳ bao cấp cũng không hề đơn giản. Trong nhà bắt đầu nghe tiếng bấc, tiếng chì, móc máy nhau..
Một thời gian sau, người ta thấy ông An cho bà Lài ở riêng. Ông dựng cho bà một căn nhà lá nhỏ ra sau vườn. Các con không đứa nào theo bà Hai, chúng nó đều sùng bái mẹ Cả, thế mới lạ. Sau này chúng lớn lên dựng vợ gả chồng cũng do một tay bà Cả lo toan hết. Các con ra riêng hết. Còn ba ông bà vẫn ở trong hai căn nhà khá gần nhau. Dĩ nhiên ông An ở với bà Cả. Ông bà có chút tiết kiệm tuổi già đỡ vất vả hơn. Còn bà Lài, bản chất nhu mỳ, chịu khó vẫn cọc cạch nghề làm bánh để sinh nhai. Sáng nào bà cũng bưng thúng bánh đi bán rong. Bánh bà làm ngon, khá đắt hàng.
Giờ có tuổi không được tinh nhanh nữa, lâu lâu bà mới làm một mẻ bánh gọi là để nhớ nghề thôi. Các con có giúp đỡ thêm. Già rồi ăn uống được bao nhiêu...
Ai cũng mong cho bà cuối đời được các con báo hiếu, được hưởng tình cảm gia đình đầm ấm tuổi già. Vì dù sao bà mới chính là người đã mang đến tiếng cười, niềm vui hạnh phúc và sự hồi sinh cho cả một gia đình.

Phần tiếp theo của câu chuyện, xem thêm tại đây https://s.shopee.vn/qZALPmtVq

Address

Son La

Telephone

+84986817421

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Phụ Nữ Là Để Yêu Thương posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share