Fan Dogs

Fan Dogs Welcome to Fan Dogs! Definitely a place for dog lovers.

[Full] Ngày Tây Nam Vương tạo phản, vị hôn phu của ta là Thôi Chiếu đã bỏ rơi ta. Hắn cứu Tam Công Chúa Lưu Hàm Tuyết.​L...
24/07/2025

[Full] Ngày Tây Nam Vương tạo phản, vị hôn phu của ta là Thôi Chiếu đã bỏ rơi ta. Hắn cứu Tam Công Chúa Lưu Hàm Tuyết.

Lúc ấy ta mới biết thì ra từ đầu đến cuối, hắn chưa từng yêu ta. Có lẽ còn hận ta vì đã chia rẽ mối duyên đẹp giữa hắn và công chúa.

Sau khi bị con ngựa hoảng loạn của đám dân chạy loạn giẫm gãy cổ, ta trùng sinh. Lần này, khi Lưu Hàm Tuyết hỏi ta muốn mua vị công tử nào. Ta khẽ mỉm cười, chỉ vào nam tử trên đài, sáng tựa vầng trăng trong.

Thôi Nguyên.

Chỉ với sức của một người, chàng đã vì toàn bộ gia tộc Thôi thị mà rửa oan, thậm chí còn bước lên ngôi vị Nhiếp Chính Vương. Sau khi ta chết, chàng kề kiếm vào cổ Thôi Chiếu.

Thanh âm lạnh lẽo nghiêm nghị. “Ngươi nên đền cho nàng ấy một mạng.”

01“Tiểu thư, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại!” Lúc được thị nữ gọi, thân mình ta hãy còn rã rời mệt mỏi. Bên tai dường như vẫn vang vọng tiếng khóc thê lương của đám dân chạy loạn.

Mãi đến khi vô thức sờ lên cổ mình. Khi ấy ta mới thật sự chắc chắn. Ta đã trùng sinh rồi.

Trước lúc chết, ta và Tam Công Chúa Lưu Hàm Tuyết bị xô đẩy đến cùng một chỗ. Giữa khói bụi mịt mù, ta thấy Thôi Chiếu, kẻ vừa đính hôn cùng ta không bao lâu, cưỡi bạch mã phi tới.

Ta tưởng hắn sẽ cứu ta. Nhưng hắn lại đưa tay kéo lấy Tam Công Chúa đang đứng bên cạnh ta. Thậm chí chẳng buồn liếc mắt nhìn ta dù chỉ một chút.

Chỉ ném lại một câu. “Ở yên đó chờ, Lâm Lệnh Vi.”

Ta chẳng đợi được hắn quay về. Chỉ đợi được một con ngựa của dân chạy loạn bỗng hoảng sợ, lồng lộn mà lao về phía ta. Dẫm gãy cổ ta.

Thị nữ thấy ta nín lặng, lại nhắc thêm lần nữa.“Tiểu thư, người không quên đấy chứ? Hôm nay chính là ngày đưa tội thần Thôi gia ra bán đấu giá.”

Ta ngẩng đầu, ừ một tiếng.

Thì ra chính là thời điểm này. Ta và Thôi Chiếu, âu cũng bắt đầu dây dưa từ đây. Đời trước, Thôi gia bị kẻ đối nghịch nơi triều chính vu oan hãm hại, gán tội nhận hối lộ và chiếm đoạt ruộng đất.

Hoàng đế hạ lệnh. Bất kể nam nữ già trẻ, hễ là người có huyết thống Thôi thị đều bị giải đến lầu Hội Thông để đem bán.

Chỉ cần có đủ ngân lượng. Ai muốn mua cứ mua. Mà kẻ thuộc Thôi thị đã bị mua đi bị đánh hay bị giết từ nay về sau, mặc người mua muốn làm gì thì làm.

Rốt cuộc…Tội thần, vốn chẳng còn quyền thế.

02Đời trước, ta tới lầu Hội Thông, bỏ tiền mua Thôi Chiếu. Trước khi Thôi thị lụn bại, hắn chính là công tử tài hoa bậc nhất kinh thành.

Mới mười bốn tuổi, hắn đã có thể cùng tổ phụ tiếp đãi sứ thần nước ngoài. Cưỡi ngựa bắn cung, chính sự văn chương. Hắn đều tinh thông. Nhiều nhà quyền thế chốn kinh thành, nhiều kẻ ngấp nghé muốn kết thân cùng hắn.

Nhưng e rằng chỉ có mình ta. Kiên trì đuổi theo hắn lâu đến vậy. Cho đến khi Thôi thị một sớm lụn bại. Ta là kẻ đầu tiên đến lầu Hội Thông. Đưa hắn về phủ Tướng Quân. Vì hắn mà lo liệu một chức vụ trong quân doanh, giúp hắn từng bước vực dậy.

Ta chưa từng mong cầu hồi báo quá xa vời. Nhưng cũng không đáng để ta phải nhận kết cục như kiếp trước. Nhớ lại chuyện cũ, ta khẽ lắc đầu.

Rốt cuộc ta vẫn duỗi tay, bảo thị nữ. “Giúp ta thay y phục. Chúng ta tới lầu Hội Thông.”

Dĩ nhiên ta sẽ không đi theo vết xe cũ của kiếp trước nữa. Chỉ là vừa rồi, trong đầu bỗng hiện lên một người. Vị thiếu chủ nhà Thôi thị khi xưa, lạnh lòng lạnh dạ, hỉ nộ chẳng lộ ra ngoài.

Thôi Nguyên.

Sau khi ta chết. Chàng không chỉ rửa sạch oan tình cho Thôi gia, còn bước lên ngôi cao Nhiếp Chính Vương.

Rồi… Báo thù tất cả kẻ từng buông lời cay độc với ta.

03 “Quy định là như vậy. Mọi người cứ lần lượt mà trả giá, đến khi ai ra giá cao nhất, người thuộc về kẻ ấy.” Khi ta và thị nữ đến lầu Hội Thông, việc mua bán đã sắp bắt đầu

Chủ nhân tòa lâu đệ nhất kinh thành này vốn là thương nhân chính gốc. Hắn không bắt Thôi thị mặc đồ tội nhân mà còn cho người tô son điểm phấn cho họ.

Thoạt trông chẳng khác nào…Chuộc thân cho hoa khôi chốn thanh lâu. Kẻ đến đây đa phần đều là bậc quan quyền giàu có.

Dù trước kia chưa từng qua lại với Thôi gia, bọn họ vẫn nghe danh Thôi thị. Nào là nghiêm khắc, giáo điều, cổ hủ, lạnh lùng.

Có thể nói Thôi gia tuy bề dày gốc rễ sâu xa, nhưng ở kinh thành kết giao không nhiều. Tộc này phần lớn đảm nhận chức Giám Sát Ngự Sử triều đình. Chuyên vạch tội quan lại, cầm bút là tấu ngay.

Cho nên nay rơi vào tình cảnh này, kẻ đến chỉ để hả hê xem náo nhiệt là chủ yếu. Còn người thực tâm muốn cứu họ ra khỏi khổ ải thì hầu như không có.

Có lẽ, kiếp trước cũng chỉ có ta – kẻ ngu muội không sợ trời cao đất dày, chắc cũng tính là một người.

Ta và thị nữ đứng ở góc khuất. Đoạn đầu, người bị rao bán đều là nô bộc, gia đinh của Thôi gia. Rồi lần dần đến con cháu họ hàng, bầu không khí mới bắt đầu trở nên náo nhiệt.

Mọi người đều hiểu rõ, thanh danh rạng rỡ nhất của Thôi gia gói gọn trong hai người. Một là công tử Thôi Chiếu. Hai là tiểu thúc của hắn, Thôi Nguyên.

Thật ra Thôi Nguyên chỉ lớn hơn Thôi Chiếu năm tuổi. Tộc trưởng Thôi gia trước kia có ba con trai, trưởng tử là kẻ ăn chơi lêu lổng, thứ tử chính là phụ thân Thôi Chiếu đã sớm qua đời. Chỉ còn lại Thôi Nguyên.

Thời niên thiếu, chàng đã nổi danh. Gánh vác cả gia tộc Thôi thị. Nhưng ngày trẻ, chàng thường ở quân doanh Tây Bắc, chẳng hay về kinh.

Nên nhiều quyền quý kinh thành cũng không quen biết chàng. Mãi về sau, chàng chuyên lo việc tra xét, có kẻ mới biết chàng vô cùng lạnh lùng sắt đá.

04Có kẻ quay đầu lại, bắt gặp ta.

Y chỉ tay về phía ta, cười nói: “Ô kìa, không phải là độc nữ của Lâm Tướng Quân đó ư? Ta đã liệu nàng nhất định đến rồi…Chắc là vì Thôi Chiếu chứ gì? Giờ thì thật xứng đôi, một kẻ công tử sa cơ, một ả tiểu thư lẳng lơ. Ha ha ha…”

Bởi vì ta đã mê mệt chạy theo Thôi Chiếu quá lâu, thanh danh của ta chốn kinh thành cũng vì vậy mà lụn bại. Có điều ta chẳng bận tâm.

Kiếp trước, vừa bước vào lầu Hội Thông, ta lớn tiếng muốn mua Thôi Chiếu. Mẫu tộc của ta làm ăn buôn bán, còn phụ thân dựa vào công trạng nơi sa trường. Tính tình người cũng chẳng phải dễ dãi gì, kẻ dám đắc tội với người chẳng nhiều.

Khi đó, không ai dám tranh với ta. Chỉ có Lưu Hàm Tuyết. Hai chúng ta vốn đối đầu quyết không đội trời chung. Nàng ta biết lòng ta chỉ hướng về Thôi Chiếu, liền cố ý nâng giá tranh giành. Hai người chúng ta tranh tới tranh lui, đẩy giá lên tới mức kinh hoàng.

Đến phút cuối cùng. Nàng ta lại rút lui… Khiến ta phải mất một khoản tiền vô cùng lớn. Rước Thôi Chiếu về nhà, suýt nữa ta bị nương đánh cho thừa sống thiếu chết.

“Lâm Lệnh Vi, ngươi có hay biết ngươi hao tốn bao nhiêu bạc hay không?”

Kiếp này. Tam Công Chúa Lưu Hàm Tuyết một lần nữa nhìn về phía ta. “Này, Lâm Lệnh Vi, ngươi cũng hứng thú với Thôi Chiếu ư?”

Ta bĩu môi. “Ồ? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn hắn?”

05Vừa dứt lời. Khóe mắt ta thoáng thấy Thôi Chiếu trên đài đang chăm chú dõi về phía chúng ta. Bàn tay hắn siết chặt. Tựa như đang hồi hộp. Lại như đang chờ mong.

Ta thật chẳng nhớ đời trước hắn từng lộ vẻ cẩn trọng dè dặt đến vậy. Ta mỉm cười, không mảy may nghĩ nhiều. Rồi lên tiếng với chưởng quỹ lầu Hội Thông.

“Ta muốn Thôi Chiếu. 100 lượng hoàng kim.” Kiếp trước, ta cũng bắt đầu bằng mức giá này. Kỳ thực mà nói, số bạc ấy không nhỏ.

Nhưng Tam Công Chúa Lưu Hàm Tuyết thừa biết tính khí ta, cứ thế nâng giá dần. Cuối cùng, giá bị đẩy đến cả ngàn lượng hoàng kim.

Quả nhiên lần này cũng vậy… Ta vừa ra giá.

Lưu Hàm Tuyết liền lập tức hô tiếp. “Bổn cung trả 200 lượng vàng!”

Chẳng khác gì đời trước. Ta cố nhịn cười, bảo thị nữ nhanh tay nâng giá tiếp.

“Này, chúng ta không thể thua đâu.”
​1257
🥰🥰🥰 20 Iike mik nhả Iink phần 2 nhé ❤ 07:43:57

[Full] Lúc phủ y bắt mạch, nói ta đã mang thai, thì Vương gia lại cả đêm không về, đang vui vẻ tiêu dao ở Bách Hoa Lâu.​...
23/07/2025

[Full] Lúc phủ y bắt mạch, nói ta đã mang thai, thì Vương gia lại cả đêm không về, đang vui vẻ tiêu dao ở Bách Hoa Lâu.

Thế là ta nhanh chóng thu dọn hành lý, mang theo toàn bộ đồ cưới, để lại một tờ hưu thư rồi trở về tướng phủ.

Dù sao chỉ có một mình, ta cũng có thể nuôi con lớn khôn.

Không có hắn bên cạnh khiến lòng phiền muộn, chẳng phải sống càng thảnh thơi hay sao?

1.

Đêm khuya, ta nôn mửa không ngừng.

Phủ y đến bắt mạch, kết quả khiến ta sững người.

“Phu nhân đã có hỉ rồi.”

Ta lập tức sai người đến thư phòng báo tin cho Vương gia, nào ngờ lại được hồi đáp rằng—ngài đã sớm rời phủ, không rõ tung tích.

Tới hôm sau mới hay, Vương gia cả đêm không về.

Khắp thành đồn đãi, Thịnh Vương tiêu sạch vạn lượng hoàng kim trong một đêm ở Bách Hoa Lâu, chỉ để đổi lấy nụ cười khuynh thành của mỹ nhân.

Mà mỹ nhân đó, ta tự nhiên quen biết—chính là nhạc cơ đứng đầu Bách Hoa Lâu, tên gọi Nhạc Điệp.

Nàng là người mà Vương gia từng tha thiết cầu xin cũng không có được, là ánh trăng trắng trong tim chàng, là người duy nhất chàng đặt ở đáy lòng.

Từ xưa đến nay,lệnh cha mẹ, lời bà mối, chẳng ai dám trái. Huống hồ gì hôn sự giữa ta và Thịnh Vương là do thánh thượng chỉ hôn, danh chính ngôn thuận, lẽ nào lại không thể kết tóc trăm năm?

Đêm thành thân, chàng bỏ mặc ta một mình, chỉ để dỗ dành tình nhân trong mộng.

Ngày ta mang thai, chàng cũng chẳng đoái hoài, vẫn cùng bạch nguyệt quang vui vầy xuân sắc.

Nực cười thay!

Ba năm phu thê, dù là một tảng đá, cũng nên được ủ ấm rồi.

Lời đàm tiếu lan khắp phố phường, từng câu từng chữ như mảnh sứ vỡ cào nát lòng ta, mà cuối cùng vẫn là không được trân trọng, chẳng đáng một cái ngoái đầu.

Ta ép mình bình tĩnh lại, lặng lẽ tiêu hóa hết mọi chuyện xảy ra ở Bách Hoa Lâu đêm qua.

Chỉ khẽ cười, “Thịnh Vương, quả thật sống rất ung dung.”

Về đến phủ, ta lập tức nhấc bút viết hưu thư, một tờ là xong.

Ta ném nó lên án thư của chàng, dứt khoát thu dọn hành lý, mang theo hồi môn, không quay đầu mà rời đi.

Tốt lắm, Thịnh Vương.

Ngươi đã làm đến mức này, đừng trách ta tuyệt tình.

Trưởng nữ đích tôn của tướng phủ, chủ động hưu bỏ một vị vương gia đương triều.

Tin này, e rằng còn chấn động hơn cả chuyện đêm qua chàng ném vàng mua nụ cười nơi kỹ viện.

Quả nhiên, ta còn chưa về đến tướng phủ.

Thịnh Vương đã sai người tới đón.

“Vương phi, Vương gia mời người hồi phủ.”

Ta không nói một lời, chỉ lạnh nhạt hừ khẽ qua rèm kiệu.

Giờ mới biết lo lắng?

Muộn rồi!

“Vương phi xin dừng bước, Vương gia căn dặn thuộc hạ nhất định phải đưa người trở về.”

Lần này mở lời, chính là thị vệ thân cận của Thịnh vương.

“Người đâu?”

“Vương gia hôm qua mệt mỏi quá độ, nên chưa thể tới, kính mong Vương phi lượng thứ.”

Lượng thứ?

Thật đúng là nực cười đến cực điểm.

Nếu là trước kia, ta tự nhiên chẳng buồn hỏi han. Nhưng hành vi đêm qua của hắn đã gây nên sóng gió khắp thành, ai ai cũng biết, nên ta đã hạ quyết tâm rồi.

Một Thịnh vương nhỏ nhoi, ai muốn hầu hạ, thì để người ấy hầu hạ!

“Ta đã đưa hưu thư cho hắn. Từ nay về sau, ta với Thịnh vương, nước sông không phạm nước giếng.”

Thanh âm ta hết sức bình thản, nhưng ngữ khí qua tấm rèm kiệu, ai nấy đều nghe rõ mồn một.

Ngươi đã tuyệt tình với ta trước, thì đừng trách ta đoạn nghĩa đoạn ân.

Người chẳng để tâm đến ta, ta cớ gì còn phải vấn vương?

Nào ngờ Thịnh vương lại chẳng hề tin ta sẽ dám chủ động hòa ly. Mãi đến khi ta hồi phủ tướng gia, hắn mới sai người đưa đến một câu nói: “Chờ ngươi làm ầm xong thì quay về.”

2

Quay về cái đầu nhà ngươi ấy!

Ta lập tức đá thẳng thủ hạ của hắn văng ra ngoài cửa.

Từng ấy năm, lần đầu tiên ta chẳng buồn để tâm đến hắn, lòng cũng chẳng cảm thấy khoái trá gì, ngược lại chỉ thấy đớn đau khôn cùng.

Dẫu sao ba năm trước, dù là phụng chỉ thành thân, nhưng lòng ta từ sớm đã có hắn.

Nghĩ tới đây, ta cũng không kìm được nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.

Trong đại viện trống trải, gió hiu hắt hòa lẫn cùng lệ rơi trên má.

“Tiểu thư, lão gia và phu nhân mời người ra tiền sảnh.”
​393
100 Iike mik nhả Iink phần 2 nhé ❤ 05:44:15

[Full] Văn án:​Ta là nàng dâu được nuôi từ bé mà nhà Tạ Kim Ngôn mua về.​Nhưng việc đầu tiên mà Tạ Kim Ngôn làm sau khi ...
23/07/2025

[Full] Văn án:

Ta là nàng dâu được nuôi từ bé mà nhà Tạ Kim Ngôn mua về.

Nhưng việc đầu tiên mà Tạ Kim Ngôn làm sau khi thi đỗ trạng nguyên chính là nhận ta làm nghĩa muội.

Ta biết, Tạ Kim Ngôn chí khí cao ngạo, tuyệt đối không bao giờ chịu cưới một thôn nữ chỉ biết trồng trọt, nấu cơm làm thê tử.

Mà ta, với tư cách là một sinh viên ngành nông nghiệp học xuyên không về thời cổ đại, đương nhiên coi việc canh tác nông nghiệp còn quan trọng hơn cả nam nhân!

Thế nên, đôi bên vui vẻ chia tay. Hắn đi tìm vinh hoa phú quý của mình.

Còn ta, theo đuổi cuộc sống yên bình, tự do tự tại của riêng ta.

Nhưng một ngày nọ, khi ta đang mang thai, đứng tại học đường giảng giải cho học trò về hai mươi tư tiết khí, thì Tạ Kim Ngôn vốn nên đang làm quan tại kinh thành lại xuất hiện với vẻ mặt âm trầm, nghiến răng nghiến lợi hỏi ta:

"Tiểu Vân, đứa trẻ ngươi đang mang là của ai?"

Ta nhíu mày, nhìn hắn bằng ánh mắt quái lạ:

"Đại ca, huynh mất trí nhớ rồi sao? Ta là nghĩa muội của huynh, đương nhiên đứa bé này là của phu quân ta chứ còn ai!"

1

Khi Tạ Kim Ngôn thi đỗ trạng nguyên, ta đang ở ngoài ruộng chăm sóc cây bắp non của mình.

Thím Vương bán đậu phụ ở thôn bên làm rơi mất một chiếc giày, đứng trên bờ ruộng vung tay múa chân, lớn tiếng gọi ta:

"Tiểu Vân! Nam nhân nhà ngươi đỗ trạng nguyên rồi!"

Tạ Kim Ngôn dùi mài kinh sử mười mấy năm trời, ngày đêm không ngơi nghỉ, không phân biệt xuân hạ thu đông.

Hắn thi đỗ trạng nguyên, đối với ta mà nói, chẳng phải chuyện gì bất ngờ.

Ta từ tốn leo ra khỏi ruộng, không bận tâm lớp bùn đất dính đầy người, vẫn như mọi ngày thong thả trở về nhà.

Chưa tới cổng, ta đã nghe tiếng chiêng trống vang rộn ràng.

Đến gần hơn, ta liền thấy Tạ Kim Ngôn ngồi trên lưng ngựa.

Có lẽ vì chuyện vui trước mắt, Tạ Kim Ngôn vốn nghiêm nghị trưởng thành, nay hiếm thấy giãn đôi mày, trên khóe môi thoáng nụ cười nhàn nhạt.

Nhưng nụ cười ấy, vừa trông thấy ta liền lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh nhạt xa cách mà ta vốn quen thuộc, thậm chí thoáng chút chán ghét khó nhận ra.

Hắn ngồi trên ngựa, dáng vẻ hiên ngang, mặt mũi khôi ngô, trước ngực còn đeo một đóa hoa đỏ tươi rực rỡ.

Đám đông xung quanh chen chúc, đẩy ta lên đứng trước ngựa của Tạ Kim Ngôn, miệng không ngừng hô "Phu nhân của trạng nguyên."

Nhưng Tạ Kim Ngôn sắc mặt tối sầm, không chút biểu cảm, cúi đầu nhìn ta và lạnh lùng nói:

"Ta biết ngươi được phụ mẫu ngươi bán vào nhà ta làm dâu được nuôi từ bé.

Nhưng nay phụ mẫu ta đã qua đời, ta cũng không phải kẻ ép buộc người khác.

Ta sẽ nhận ngươi làm nghĩa muội. Nếu ngươi muốn, có thể theo ta vào kinh thành."

Mọi người xung quanh trố mắt nhìn nhau, chẳng ai nói nên lời.

Ánh mắt Tạ Kim Ngôn đưa xuống bộ y phục vải thô dính đầy bùn của ta, lông mày hắn hơi nhíu lại, dường như đang chờ ta trả lời.

Ta không bỏ lỡ nét miễn cưỡng trong mắt hắn. Nhận ta làm nghĩa muội trước mặt bao người chẳng qua là để bịt miệng thế gian, tránh mang tiếng bạc tình bạc nghĩa.

Hắn trước nay luôn rất coi trọng thể diện của mình.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo, cười phóng khoáng:

"Nếu đại ca nhận ta làm nghĩa muội, vậy phải có người ở lại giữ gìn hương khói cho phụ mẫu. Kinh thành, ta sẽ không đi đâu.

Ở đây, ta chúc đại ca bằng hữu ngàn dặm, tiền đồ như gấm!"

Tạ Kim Ngôn rõ ràng không ngờ ta lại dứt khoát đáp ứng như vậy.

Hắn thoáng sững sờ, sau đó lại khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Kim Ngôn rời đi rất nhanh.

Nghe nói, đồng hành cùng hắn còn có một nữ tử dung nhan diễm lệ tên là Vãn Thanh.

Trước khi đi, Tạ Kim Ngôn đưa cho ta một khoản bạc không nhỏ, tựa như muốn dùng số tiền ấy cắt đứt mọi quan hệ giữa chúng ta.

Ta vui vẻ nhận lấy, dù sao muốn làm nghiên cứu nông học, không có tiền thì không được.

2

Sau khi Tạ Kim Ngôn rời đi, thím Vương chạy đến nhà ta, thay ta bất bình mà nói:

"Nam nhân đều như vậy cả, có quyền có thế rồi là liền mắt cao hơn đầu, lòng dạ lăng nhăng. Ngươi tuyệt đối đừng đau lòng."

Ta trong lòng cảm thấy buồn cười, liền cắt ngang lời thím:

"Thím ơi, ta không đau lòng đâu. Nhưng ta thực ra có một việc muốn nhờ thím giúp."

Thím Vương nhìn ta với vẻ mặt ngạc nhiên, còn ta chỉ nháy mắt với thím một cái.

Ngày hôm sau, thím Vương giới thiệu cháu trai tốt của mình cho ta.

Cháu trai của thím lớn hơn ta hai tuổi, là người được xếp hạng đẹp trai thứ hai trong vòng mười dặm tám thôn, chỉ sau Tạ Kim Ngôn.

Tất nhiên, đây là bảng xếp hạng của các cô gái trong thôn, còn đối với ta, cơ bắp săn chắc trên cánh tay của Tần Vũ vẫn hợp gu ta hơn hẳn cái dáng yếu ớt tay không nâng nổi, vai không gánh nổi của Tạ Kim Ngôn.

Lúc này đang là tiết trời xuân ấm áp. Những cây bắp ta vừa mới gieo lại trông héo úa, vàng vọt.

Ta cẩn thận xem xét một hồi, phát hiện nguyên nhân là do hệ thống thoát nước bị tắc nghẽn.

Ta cần một người khỏe mạnh, hiểu chút ít về nông học để giúp ta đào một con mương thoát nước.

Thôn trấn nơi ta ở người dân chất phác thật thà, nam nữ đều học chung một trường.

Tần Vũ chính là vị phu tử văn võ song toàn tại học đường đó.

Ta từng gặp hắn khi mang lương thực đến học đường. Lúc ấy, ta thấy hắn đang treo một đứa trẻ nghịch ngợm trèo tường lên cây mà đánh.

Khi hắn trông thấy ta, dường như có chút xấu hổ, liền vội vàng ném roi mây trong tay ra thật xa, tất tả chạy tới giúp ta khuân đồ.

Đến khi xong việc, ta mới nghe đứa trẻ bị treo trên cây nghiến răng nghiến lợi mà nói với hắn:

"Phu tử! Người đừng có suốt ngày quay quanh tỷ tỷ Tiểu Vân nữa! Học trò sắp tắt thở rồi đây!"

Ta bật cười nhìn Tần Vũ, thấy hắn đỏ bừng mặt mũi, vội vã hạ đứa trẻ xuống mà không dám đối diện với ta.

Vậy nên, lần này nhờ Tần Vũ đến giúp, ta cũng có chút tâm ý.

Tần Vũ tay chân nhanh nhẹn, lại không chê những việc nặng nhọc dơ bẩn.

Hắn hiểu ý ta ngay sau khi trao đổi vài câu, liền đào một con mương thoát nước trên mảnh đất cao của ta.

Hắn bận rộn cả buổi sáng, toàn thân đẫm mồ hôi.

Chiếc áo vải mỏng dính sát vào người, lộ rõ từng đường cơ bụng ẩn hiện dưới lớp vải.

Ta nhẩm sơ thì cũng được tám múi.

Ánh mắt ta chậm rãi di chuyển lên gương mặt góc cạnh sắc nét của hắn.

Tần Vũ dường như đang dồn hết sức lực, từng thớ cơ rắn chắc rung chuyển khi hắn vung cuốc, để lại những rãnh sâu cạn khác nhau trên ruộng.

Đột nhiên, ta phát hiện động tác của hắn thoáng dừng lại.

Sau đó, vành tai hắn từ từ ửng đỏ, như thể sắp nhỏ máu xuống.

Ta cong khóe môi, hài lòng thu ánh mắt lại.

Không lâu sau, Tần Vũ dường như cảm thấy nóng, liền tiện tay cởi áo vải, để lộ cơ ngực vạm vỡ và đường nét cơ thể hoàn hảo.

Ta cẩn thận đếm lại, quả nhiên tám múi.

Ánh mắt ta rực sáng, còn vành tai Tần Vũ lại càng đỏ hơn.

Hắn làm việc càng thêm hăng hái.

Nhìn bầu trời trong vắt không gợn mây, ta thầm nghĩ, mùa xuân, quả thật là thời điểm tốt để tìm bạn đời.

3

Tần Vũ đã giúp ta một việc lớn.

Để cảm tạ hắn, ta quyết định cung cấp miễn phí gạo tẻ cho học đường trong một tháng.

Lũ trẻ đều thích ăn gạo ta trồng, bảo rằng gạo của ta thơm ngon và mềm dẻo hơn hẳn nhà khác.

Ngay cả Tần Vũ cũng không ngớt lời khen ngợi ta là một nữ tử vừa mạnh mẽ vừa tài giỏi.
​1184
🥰🥰🥰 20 Iike mik nhả Iink phần 2 nhé ❤ 03:39:30

[Full] Hai giờ sáng, mẹ chồng đẩy cửa xông vào.​Chồng tôi – Triệu Vũ – đang đè lên người tôi, suýt nữa thì hét lên vì sợ...
23/07/2025

[Full] Hai giờ sáng, mẹ chồng đẩy cửa xông vào.

Chồng tôi – Triệu Vũ – đang đè lên người tôi, suýt nữa thì hét lên vì sợ.

Bà ta bật đèn, ánh mắt ngang ngược quét qua chiếc que thử thai đặt trên tủ đầu giường, rồi bịt mũi tỏ vẻ ghê tởm.

“Không đẻ được thì ra sofa phòng khách mà ngủ, đừng đứng chắn bồn cầu rồi không thải nổi!”

Tôi bình tĩnh mặc lại quần áo, quay người tát một cái rõ mạnh vào mặt Triệu Vũ – người vẫn im lặng không nói lời nào.

“Nghe chưa? Mau thu dọn đồ đạc rồi cút ra ngoài.”

1

Cái tát bất ngờ khiến cả Triệu Vũ lẫn mẹ chồng đều sững sờ.

Mẹ chồng chết lặng một giây, rồi gào lên như muốn sập cả mái nhà:

“Tống Tư Tư, cô định tạo phản à?!”

Tôi liếc mắt nhìn bà ta:

“Mẹ à, nhà Thanh mất bao nhiêu năm rồi, con tạo phản ai chứ?”

Triệu Vũ ôm má, bực tức nói:

“Mẹ, giữa đêm mẹ còn làm gì nữa? Đây là phòng của con với Tư Tư, có muốn vào thì ít nhất cũng gõ cửa đi chứ!”

“Phòng mày? Tiền mua nhà không phải là mẹ với ba mày bỏ ra à? Trong cái nhà này, mẹ muốn đi đâu là quyền của mẹ!”

Bà trừng mắt nhìn Triệu Vũ, quát:

“Mày còn là đàn ông không đấy? Bị vợ đánh mà cũng không đánh lại! Mau tát lại nó cho mẹ!”

Triệu Vũ tất nhiên không dám ra tay với tôi, mà cũng không thể nói nặng với mẹ, chỉ biết ngồi đó tức tối.

“Một con nhỏ tỉnh lẻ mà cũng đòi ngồi lên đầu nhà họ Triệu chúng ta mà tiểu tiện đại tiện à? Hôm nay tao phải dạy cho mày biết thế nào là lễ nghĩa, cái thứ có mẹ sinh mà không có cha dạy!”

Mẹ chồng xắn tay áo, bước lên hai bước.

Nhưng vừa chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của tôi, bà ta đã khựng lại, ngượng ngùng buông tay xuống.

“Tao là người lớn, không thèm chấp với mày. Mày nên tự suy xét lại đi, học lại tam tòng tứ đức cho tử tế, học đến nghiên cứu sinh rồi mà cũng chẳng ra gì.”

Thấy bà định quay đi, tôi lạnh lùng lên tiếng:

“Mẹ à, mẹ đã đến tận đây rồi thì con cũng chẳng giấu làm gì nữa.

“Gần đây con với Triệu Vũ đang cố gắng có con, nhưng mẹ ép quá khiến bọn con bị áp lực rất lớn. Đặc biệt là Triệu Vũ, trạng thái không ổn chút nào. Hôm nay còn xảy ra chuyện thế này, lỡ để lại di chứng tâm lý thì…”

“Mày nói bậy bạ cái gì đó hả?!”

Bà ta bị chạm đúng điểm yếu, hoảng loạn quay sang nhìn Triệu Vũ, vẻ mặt đầy căng thẳng.

Triệu Vũ phải vất vả lắm mới dỗ được bà ra ngoài, quay lại nhìn tôi cười khổ:

“Tư Tư, cho dù em có tức giận mẹ thì cũng đâu cần đánh anh đâu?”

Tôi cười lạnh:

“Vậy em đánh mẹ anh nhé?”

Anh ta im lặng.

“Anh biết rõ tính em rồi, có lần một, lần hai chứ không có lần ba đâu. Còn nữa, ra phòng khách đi, tối nay em không muốn thấy bất kỳ ai nhà họ Triệu.”

Tôi khóa trái cửa phòng, rồi vùi đầu vào chăn, không kìm được mà bật khóc.

2

Chưa bước chân vào nhà họ Triệu, tôi đã biết mẹ chồng là người không dễ đối phó.

Mấy lần đến thăm, tôi đều báo trước, vậy mà bà ta chẳng bao giờ có mặt ở nhà.

Mãi đến ngày cưới, lúc dâng trà, tôi mới lần đầu được gặp mặt mẹ chồng thật sự. Giữa đám đông, bà ta không buồn nở một nụ cười với tôi.

Nếu không phải vì Triệu Vũ khuyên nhủ, nếu không phải vì cách dạy dỗ của gia đình tôi không cho phép thất lễ vào ngày trọng đại, thì có khi tôi đã nhúng mặt bà ta vào nước sôi rồi.

Quả nhiên, ngay đêm tân hôn, bà ta lén đặt một chiếc khăn trắng dưới ga trải giường.

Sáng hôm sau, bà ta xông vào phòng mà không thèm gõ cửa.

Nhìn thấy chiếc khăn không có vết máu, gương mặt bà ta lập tức sầm xuống.

“Con gái bây giờ sao lại chẳng biết giữ mình gì cả!”

Tôi vừa kinh ngạc vừa tức giận, nhưng bị Triệu Vũ giữ chặt lại.

Hai mẹ con họ thì thầm to nhỏ ngoài cửa suốt một lúc, bà ta mới bước vào, ánh mắt nghi ngờ quét lên quét xuống người tôi, rồi khịt mũi:

“Nhà họ Triệu chúng tôi có quy tắc: phụ nữ phải giặt đồ, nấu ăn cho chồng, không được lười biếng. Tiền lương cũng phải nộp hết cho tôi giữ, để tôi tích cóp cho các người, khỏi phung phí.

“Điều quan trọng nhất là con dâu mới phải sinh con trong vòng một năm, và nhất định phải là con trai. Nếu không phải, thì cứ sinh đến khi nào có con trai mới thôi!”

Tôi chỉ muốn cười khẩy.

Tiền của bà đây, muốn tiêu sao là quyền của bà.

Con của bà đây, muốn sinh lúc nào là việc của bà.

Mấy cái “quy củ chó má” đó, tha cho tôi đi.

Ba năm trôi qua, bụng tôi vẫn chưa có động tĩnh gì.

Mẹ chồng rõ ràng đã bắt đầu cuống, thường xuyên nhắn hỏi Triệu Vũ rằng một tuần chúng tôi “sinh hoạt” mấy lần.

Hai năm trước, khi bố chồng tôi qua đời vì tai nạn, mẹ chồng lập tức từ quê lên sống cùng chúng tôi.

Bà nói một cách dễ nghe là: “Hai đứa còn trẻ, bận rộn công việc, mẹ sợ tụi con ăn uống không đầy đủ nên đến chăm sóc.”

Kết quả là ngày nào cũng thay đổi chiêu trò ép tôi sinh con, còn tự đặt ra một loạt “nội quy” kỳ quặc.

Ngày nào cũng đúng sáu giờ sáng, bất kể tôi có báo trước hay không, bà đều gọi tôi dậy như đúng giờ làm lễ.

Quan trọng không phải để tôi dậy ăn sáng, mà là để tôi dậy nấu sáng cho họ.

Bà còn tuyên bố: “Nhà họ Triệu chúng ta không nuôi con dâu lười!”

Nể mặt Triệu Vũ, tôi vẫn nhẫn nhịn, không chấp với bà ta.

Dù sao tôi lấy chồng là lấy Triệu Vũ, đâu phải lấy mẹ anh ta.
​763
100 Iike mik nhả Iink phần 2 nhé ❤ 01:32:30

[Full] Sắp tốt nghiệp, tôi và cô bạn thân đã bàn bạc từ lâu, dự định cùng bạn trai của mỗi người đi du lịch.​Nhưng sát n...
23/07/2025

[Full] Sắp tốt nghiệp, tôi và cô bạn thân đã bàn bạc từ lâu, dự định cùng bạn trai của mỗi người đi du lịch.

Nhưng sát ngày khởi hành, tôi lại đột nhiên hủy chuyến.

“Các cậu cứ đi đi, mình có chút việc phải về nhà.”

Nghe vậy, bạn thân tôi – Trương Lan Lan – lập tức tỏ ra không vui:

“Chúng ta đã nói rõ với nhau rồi, sao cậu có thể đổi ý vào phút chót!”

Dĩ nhiên cô ta không vui, vì chuyến du lịch tốt nghiệp lần này, toàn bộ chi phí đều do tôi chi trả, tôi cũng lo hết mọi thứ.

Bạn trai tôi – Dương Huy – cũng đứng bên cạnh nhíu mày:

“Di Na, em đừng gây chuyện nữa, sắp đến giờ xuất phát rồi, mau thu dọn đồ đạc đi.”

Tôi lạnh lùng nhìn hai người họ diễn trò phối hợp ăn ý, trong đầu lại hiện lên bộ mặt tàn nhẫn của họ trong kiếp trước.

1

Khi ấy, chúng tôi bị kẹt lại biệt thự suốt một tuần vì mưa lớn, cứ tưởng sắp tạnh thì…

Một trận bão tuyết bất ngờ ập đến, nhiệt độ giảm mạnh, cả nước rơi vào hỗn loạn.

Tuyết dày đến ngang người hoàn toàn chặn hết lối đi, mất điện mất nước, thực phẩm trong biệt thự cũng hạn chế.

Vì thế, họ đã tàn nhẫn lột sạch quần áo của tôi, trần trụi vứt tôi vào vùng tuyết lạnh âm mấy chục độ…

Tôi bị sống sờ sờ đông chết trong trận bão tuyết, không một mảnh vải che thân, toàn thân bị lạnh đến tím tái.

Nhưng vẫn chưa hết — sau khi chết, linh hồn tôi bị mắc kẹt lại trong biệt thự.

Tôi trơ mắt nhìn họ sống trong biệt thự của tôi, ăn lương thực tôi chuẩn bị sẵn.

Ung dung đợi cứu viện trong nơi trú ẩn tôi xây nên, cuối cùng còn giả vờ khóc thương cái chết của tôi để giành lấy sự thương cảm của người đời.

May mà tôi đã trọng sinh.

Bạn trai của Trương Lan Lan — Từ Tuấn — đứng phía sau với dáng vẻ nhàn rỗi, ánh mắt nhìn tôi khiến người ta thấy khó chịu.

Tôi nhíu mày, kìm nén căm hận ngập lòng, tiếp tục lên tiếng.

“Lần này là lỗi của tôi. Các cậu cứ đi chơi như kế hoạch, mọi chi phí tôi sẽ lo.”

Nói xong, tôi mở điện thoại chuyển ngay ba vạn tệ cho Trương Lan Lan.

Miệng thì cô ta còn càm ràm chuyện tôi đổi ý bất ngờ, nhưng tay thì thu tiền nhanh gọn, ánh mắt lộ rõ nét cười tham lam.

“Chơi vui nhé.”

Tôi mỉm cười đầy ẩn ý, ánh mắt lần lượt lướt qua ba kẻ đã hại chết tôi, rồi quay người rời đi.

Lần này, không có nơi trú ẩn và lương thực do tôi chuẩn bị sẵn.

Tôi muốn xem các anh làm sao sống sót qua bão tuyết.

Sau khi tống khứ bọn họ xong, tôi lập tức kiểm kê số tiền mình có thể sử dụng.

Theo dòng thời gian kiếp trước, trận bão tuyết sẽ đến trong khoảng nửa tháng nữa.

Thời gian của tôi rất gấp.

Tôi bán rẻ căn hộ mà ba mẹ mua cho tôi, nhanh chóng thu về hai chục triệu.

Căn nhà này là do khi tôi thi đậu đại học ở thủ đô, ba mẹ sợ tôi không quen ở ký túc xá nên mua gần trường cho tôi ở.

Nhưng vì bạn thân và bạn trai đều xuất thân bình thường, để giữ thể diện cho họ, tôi chưa từng phô trương điều kiện của gia đình.

Tôi chỉ nói ba mẹ sống ở thảo nguyên, để có tiền cho tôi đi học, họ đã phải bán mấy con bò trong nhà.

Vì vậy, tôi đã không ít lần nghe họ sau lưng chê bai tôi là con nhà quê, không xứng tầm.

Chỉ trách kiếp trước tôi tỉnh ngộ quá muộn, mãi không nhìn thấu bộ mặt thật của bọn họ.

Sau khi có đủ vốn trong tay, tôi bắt đầu điên cuồng mua sắm vật tư.

Máy phát điện chạy dầu, máy sưởi dầu hỏa, máy phát điện năng lượng mặt trời…

Tôi lượn khắp chợ đồ kim khí lớn nhất thủ đô.

Dáng vẻ tiêu tiền như nước nhanh chóng thu hút sự chú ý của rất nhiều chủ hàng.

Ai cũng lao đến mời chào làm ăn.

Nghĩ đến thời tiết âm mấy chục độ sắp tới, tôi không ngừng mua tất cả những gì có thể dùng đến.

Rồi thuê xe riêng chuyển hàng thẳng về chỗ ba mẹ tôi.

Hết xe này đến xe khác, những chiếc xe tải siêu lớn lần lượt tiến lên đường cao tốc hướng về Nội Mông.

Về những công cụ giữ ấm như da thú nhân tạo và các thiết bị sưởi thủ công, nhà tôi có cả ngàn mẫu thảo nguyên, thứ không thiếu nhất chính là mấy thứ đó.

Tôi thậm chí còn mua thêm một chiếc máy phát điện gió, một khoản đầu tư khiến hơn nửa số tài sản của tôi bốc hơi.

Nhưng đổi lại, chỉ cần thiết bị không bị hư hỏng, thì ít nhất cũng đảm bảo được nhu cầu sử dụng điện của cả nhà tôi.

Ngoài ra, tôi còn chuẩn bị cả radio năng lượng mặt trời, đèn pin sạc tay, cùng một số dụng cụ phòng thân…

Khi đã mua đủ mọi thứ tôi nghĩ có thể dùng đến, mười triệu tiền mặt cũng theo đó mà sạch bách.

Đã đến lúc trở về nhà.

Tôi liên hệ với hàng chục nhân viên bán xe tại các đại lý 4S, cuối cùng bỏ ra gần bốn triệu tệ để mua một chiếc xe RV đầy đủ tiện nghi.

Hàng có sẵn, ngày hôm sau là tôi có thể nhận xe.

Trước khi rời đi, đám hàng đặt gấp trên mạng cuối cùng cũng được giao đến.

Nước khoáng đóng thùng, gần mười thùng bánh quy nén và đồ hộp quân dụng.

Tôi còn mua sẵn vài chục bộ thuốc các loại có bán trên thị trường.

Không ai biết thảm họa ngày tận thế lần này sẽ kéo dài bao lâu, tôi chỉ có thể cố hết sức mà chuẩn bị mọi thứ thật đầy đủ.

Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, tôi cuối cùng cũng lái chiếc xe RV chất đầy vật tư, bắt đầu hành trình trở về nhà.

Lúc này, đã là ngày thứ năm kể từ khi tôi trọng sinh.

Tôi lướt mạng xã hội, thấy ba người Trương Lan Lan đã đi khắp nơi du lịch, lúc này đang tạm trú tại một thành phố nổi tiếng trên mạng.

Chính là nơi mà kiếp trước chúng tôi bị kẹt lại vì mưa lớn và bão tuyết…
​624
100 Iike mik nhả Iink phần 2 nhé ❤ 23:34:48

[Full] Năm nghèo nhất, tôi đã bán mình cho Châu Cận Nghiêm với giá ba trăm ngàn, để làm thế thân cho mối tình đầu của an...
23/07/2025

[Full] Năm nghèo nhất, tôi đã bán mình cho Châu Cận Nghiêm với giá ba trăm ngàn, để làm thế thân cho mối tình đầu của anh ta.

Tôi bị bạn của anh ấy ép uống rượu, uống đến mức xuất huyết dạ dày.

Bọn họ hỏi anh ấy:

“Anh có xót không?”

Anh ta cụp mắt, giọng điệu lạnh nhạt:

“Chỉ là thế thân mà thôi.”

Về sau, để cứu bạch nguyệt quang, Châu Cận Nghiêm tận mắt nhìn tôi rơi từ vách đá xuống biển.

Đội tìm kiếm mãi vẫn không tìm thấy thi thể tôi.

Anh ta đột nhiên phát điên, chạy khắp nơi đi tìm tôi.

Năm năm sau, tôi nhận lời mời về nước, tình cờ gặp lại anh ta tại một sự kiện.

Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, vành mắt đỏ hoe:

“Tôi biết em chưa chết, tôi vẫn luôn đi tìm em.”

Tôi lùi lại một bước, lễ phép mà xa cách mỉm cười:

“Xin lỗi, anh là ai?”

1

Trong lòng Châu Cận Nghiêm, tôi chỉ có cái danh bạn gái.

Thật ra, tôi chỉ là thế thân của Lục Tư Tư, mà còn là phiên bản rất tệ.

Ai bảo cô ấy là nữ minh tinh cao quý, được mọi người nâng niu như ngôi sao sáng.

Còn tôi xuất thân nghèo khó.

Châu Cận Nghiêm bỏ ra ba trăm ngàn, đã đủ để mua lấy lòng tự trọng của tôi.

Ngày Lục Tư Tư về nước, những chủ đề liên quan đến cô ấy đều leo top tìm kiếm.

Châu Cận Nghiêm đến sân bay đón cô ấy tham dự buổi tiệc, trước khi đi chỉ lạnh lùng để lại một câu.

“Tối nay tôi không về ăn cơm.”

Tôi mới đọc sách được một tiếng, anh ta lại gọi điện đến.

“Trong tủ rượu có một chai vang đỏ quý, em tìm ra rồi mang đến nhà hàng cho tôi.”

Đang học dở dang bị gọi đi, tôi thở dài sau khi tắt máy, vẫn phải tìm chai rượu trong tủ, lái xe đưa đến nhà hàng.

Trong phòng riêng sang trọng, ánh đèn sáng rực, khung cảnh xa hoa.

Ở vị trí trung tâm, chính là Lục Tư Tư rực rỡ và Châu Cận Nghiêm.

Cô ấy mặc một chiếc váy dài màu bạc lấp lánh, cơ thể hơi nghiêng về phía Châu Cận Nghiêm, tư thế thân mật.

Mọi người xung quanh đều vui vẻ trêu chọc:

“Tư Tư cuối cùng cũng trở về rồi, em không biết A Nghiêm đợi em lâu đến thế nào đâu.”

Tôi bước đến, đứng trước mặt Châu Cận Nghiêm:

“Rượu vang anh muốn, tôi đã tìm đúng theo nhãn, chắc không nhầm đâu.”

Bầu không khí vốn rất hài hòa, vì sự xuất hiện của tôi mà bỗng chốc trở nên ngưng trệ.

Đặt chai rượu xuống, tôi quay lưng định rời đi.

Lục Tư Tư ở phía sau nhàn nhạt lên tiếng:

“Đứng lại.”

“Qua đây mở rượu, rót cho chúng tôi.”

Tôi quay đầu lại, vô thức nhìn về phía Châu Cận Nghiêm.

Anh ta mặc áo sơ mi mở hai cúc trên, tựa lưng vào ghế, ánh mắt thản nhiên nhìn tôi:

“Nghe không hiểu à?”

“Nghe hiểu.” Tôi cụp mắt, “Tôi ra ngoài tìm người lấy dụng cụ mở rượu.”

Ngay khi vừa bước ra khỏi phòng, phía sau đã vang lên lời chất vấn của Lục Tư Tư:

“Bây giờ anh thích kiểu người này sao?”

Châu Cận Nghiêm im lặng không nói gì.

Bạn bè bên cạnh vội vàng bênh vực anh ta:

“Đừng giận mà, Tư Tư, trong lòng Nghiêm ca chỉ có mình cậu thôi.”

“Đúng đó, cũng không thể trách Nghiêm ca, là cô ta cứ bám riết lấy, đuổi cũng không đi.”

Rượu đã được rót xong, Lục Tư Tư vẫn không để tôi đi.

Cô ấy giấu giận trong lòng, bắt tôi múc canh, bóc tôm cho cô, sau đó mỉm cười hỏi:

“Cô tốt nghiệp trường đại học nào?”

“Đại học Bách Khoa.”

“Một trường nổi tiếng như vậy, không dạy cô thế nào là tự trọng à?”

Sắc mặt cô ấy bỗng trầm xuống, đột ngột giơ tay hắt gần hết bát canh lên ngực tôi.

“Cứ mặt dày bám lấy A Nghiêm, cô không thấy nhục à? Thật sự muốn trèo cao thế sao?”

Nước canh thấm ướt áo, để lại trên da tôi cảm giác nóng rát.

Châu Cận Nghiêm nắm lấy tay Lục Tư Tư, nhẹ nhàng an ủi cô ấy, thậm chí không liếc nhìn tôi lấy một lần.

“Dây chuyền kim cương hồng mà em thích, anh đã đặt rồi, đừng giận anh nữa, được không?”

Một người bạn vui chuyện trộn rượu vang đỏ, rượu trắng và bia đầy một ly, đẩy về phía tôi:

“Uống đi, coi như xin lỗi Tư Tư đi.”

Một người khác không hài lòng lên tiếng:

“Loại rượu đắt như thế này, để cô ta uống thật phí phạm.”

Trong vòng bạn bè của Châu Cận Nghiêm, Lục Tư Tư là nữ thần trong lòng tất cả mọi người.

Cũng vì vậy mà chẳng ai coi trọng tôi, ai nấy đều tìm cách gây khó dễ, châm chọc trêu đùa.

Châu Cận Nghiêm chưa từng ngăn cản.

Huống hồ lần này còn trước mặt Lục Tư Tư.

Tôi cầm ly rượu lẫn lộn đó lên, uống cạn một hơi.

Cảm giác bỏng rát mạnh mẽ của cồn lan từ cổ họng xuống dạ dày.

Nước mắt lập tức trào ra.

Tôi cúi người, không chịu nổi phải chống tay lên bàn khốc khổ nôn khan.

“Được rồi, đừng làm người ta mất khẩu vị, cút đi.”

Châu Cận Nghiêm tiện tay cầm dụng cụ mở rượu ném cho tôi.

Anh ta không kiểm soát được lực, đồ vật nện thẳng vào thái dương tôi, sau cơn đau nhói là máu chảy ra, kéo dài xuống má.

Anh ta hơi ngẩn ra, theo phản xạ đứng dậy, bước về phía tôi một bước.

Tôi lấy tay ôm trán, cúi người chào, rồi vội vã quay lưng chạy ra ngoài.

2

Về đến nhà, tôi tắm rửa, đơn giản xử lý vết thương.

Lúc này mới phát hiện Châu Cận Nghiêm cũng đã về.

Sắc mặt anh ta vô cùng khó coi.

Tôi có chút hiểu ra:

“Lục Tư Tư vừa cãi nhau với anh à?”

“Dụ Ninh!”

Anh ta lạnh giọng quát, bước nhanh đến trước mặt tôi, nắm chặt cổ tay, đè tôi xuống mép giường.

Tôi vùng vẫy muốn đẩy anh ta ra, nhưng sức tôi với Châu Cận Nghiêm đúng là một trời một vực.

Ánh đèn lay động, ánh sáng chói mắt khiến tôi vô thức nhắm nghiền mắt lại, nhưng nước mắt cứ không ngừng trào ra.

Anh ta dừng lại một thoáng, bóp cằm tôi, ép tôi phải ngẩng mặt lên:

“Khóc gì, cảm thấy tủi thân à?”

“Dụ Ninh, chẳng phải em từng nói, em thích tôi, chỉ cần được ở bên tôi, thân phận gì cũng được sao?”

Nụ hôn rơi xuống môi, đầy áp lực và dữ dội.

Chẳng mấy chốc tôi đã nếm được vị máu tanh nơi đầu lưỡi.

Châu Cận Nghiêm ra lệnh:

“Những gì đã dạy em, quên hết rồi à? Nhắm mắt lại.”

“Đôi mắt của em, là điểm khác biệt lớn nhất so với cô ấy.”

Dưới những động tác chẳng hề dịu dàng, nỗi đau càng tăng thêm.

Trong khoảnh khắc tôi hoang mang mở mắt, vô tình lại đối diện ánh mắt tối tăm không rõ cảm xúc của anh ta, như thể đang trút ra một điều gì đó.

Bỗng chốc tôi hiểu ra.

Tôi đã khiến Lục Tư Tư không vui, còn Châu Cận Nghiêm thì trút giận lên tôi.

Nỗi nhục nhã dâng trào, tôi lạc trong hồi ức về quá khứ.

Khi mới quen, tôi chỉ là một sinh viên nghèo không xu dính túi.

Còn anh ta lại là Tổng giám đốc Châu, cao cao tại thượng.

Trong quán bar tôi làm thêm, anh ta uống say, nhìn khuôn mặt tôi mà nổi giận:

“Đừng mang gương mặt giống cô ấy mà làm những chuyện hèn mọn thế này ở đây!”

Về sau, bà ngoại – người thân duy nhất của tôi – đổ bệnh.

Tôi vay mượn khắp nơi, vẫn còn thiếu ba trăm ngàn.

Vì ba trăm ngàn đó, tôi đã bán chính mình cho Châu Cận Nghiêm.Tôi chủ động dâng mình vào vòng tay anh ta.

Đổi lại, anh ta không cho phép tôi tiếp tục đi học, cũng không được học lên cao học.

“Thế thân thì phải biết thân phận của mình.”

Anh ta nói giọng thản nhiên, chỉ vài câu đã quyết định cả cuộc đời tôi.

“Không phải em nói thích tôi sao? Ít nhất ba năm này, hãy ở bên tôi, đừng đi đâu cả.”

Ngày trước, chính vì Lục Tư Tư ra nước ngoài du học nên mới rời xa anh ta.

Châu Cận Nghiêm tuyệt đối không cho phép chuyện đó lặp lại lần thứ hai.

Từ hôm đó, giấc mơ học cao lên nữa, làm nghiên cứu của tôi thực sự đã trở thành một ước mơ xa vời.

Bà ngoại tôi không vượt qua nổi biến chứng sau ca phẫu thuật, gắng gượng được nửa năm rồi cũng ra đi.

Tôi tinh thần hoảng loạn, ngồi suốt đêm trong nghĩa trang.

Nửa đêm, trời bắt đầu lất phất mưa.

Bất chợt phía trên tôi xuất hiện một chiếc ô.

Là Châu Cận Nghiêm.
​1910
🥰🥰🥰 20 Iike mik nhả Iink phần 2 nhé ❤ 21:23:25

Address

NY

Telephone

+19143243434

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Fan Dogs posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Fan Dogs:

Shortcuts

  • Address
  • Telephone
  • Alerts
  • Contact The Business
  • Claim ownership or report listing
  • Want your business to be the top-listed Pet Store/pet Service?

Share