07/05/2025
Truyện: Gió Qua Song Điền | Chương 2: Nồi canh sai vị và ánh mắt đúng người
—---
Chiều hôm đó, mưa rả rích bay ngoài cửa sổ.
Bếp nhà gỗ thơm lừng mùi hành phi cháy cạnh vừa tới.
Điền đang nấu cũng phải dừng lại ngắm mưa, say sưa không rời mắt. Lâu lắm rồi nàng mới thấy lòng nhẹ tênh đến vậy.
Kệ vá nghiêng, áo quên kéo trễ, miệng còn đang lẩm bẩm hát bài gì quen lắm mà nghe không rõ lời.
Chỉ biết là từ phía sau, Cống Tạ đang bước chậm đến.
Chính hắn cũng chẳng hiểu vì sao hơi thở mình lại lỗi nhịp hơn cả lúc sáng.
Hắn cố nói cho tự nhiên bằng một tiếng đằng hắng nghe như… sách giáo khoa:
— “Ứm… hừm! Em nấu canh gì mà thơm vậy?”
Điền đáp, không quay lại:
— “Nấu canh sai vị. Nấu cho người khác, mà giờ lại để anh ngửi, được không?”
Tạ bật cười thành tiếng. Giọng hắn trầm, vang khắp gian nhà gỗ cũ.
Hắn không tiến tới, chỉ tựa vào tủ bếp, tay gõ nhịp nhẹ lên thành gỗ:
— “Vậy thì… cho anh xin một miếng nhìn, chứ anh không xin ăn.
Anh đói cái khác.”
Gió thổi mạnh qua song cửa, kéo theo cái chao đèn mây rung rung chấp chới như điện tâm đồ lúc này của ai đó.
Điền quay lại.
Lần này ánh mắt trực diện, không né tránh.
Không phải cái nhìn để thuận lời, mà là ánh mắt đủ sắc để cắt phăng mọi hoa mị còn sót lại trong đầu ai kia:
— “Anh biết không? Canh sai vị đôi khi làm người ta thấy khác lạ.
Nhưng nếu đúng người, thì chỉ cần ngồi cạnh, uống nước lọc thôi… cũng thấy ngọt hơn canh.”
Dứt lời, Điền nhoẻn cười kiểu “ta biết tỏng thằng cha này sinh ra là để gạ gái” rồi bước thong d**g vào phòng, đóng cửa.
Cống Tạ nuốt một hơi dài.
Bụng hắn thì thầm với lòng:
— Ái chà… không xong rồi.
Tưởng mình trốn việc, trốn Sài Gòn sôi đầu nhức óc lên đây chill out vài hôm.
Ai ngờ lại lỡ học thuộc từng nhịp chân, từng dáng đứng, từng câu hờn lặng im của cô gái phòng bên.
Người đâu, trêu hoa chưa đủ, lại trêu cả tim người ta… bằng một muỗng canh dang dở trên bếp nóng.
Hắn bước chậm ra sân, rít một hơi thuốc dài…