Momiji Homestay Dalat

Momiji Homestay Dalat “Có những ngày tâm trí cần một khoảng lặng–như thể đi lạc vào trang truyện Ghibli thuở nhỏ.

Momiji là nơi tụi mình gom chút nắng xiên, chút mùi gỗ cũ, vài ký ức an yên , để bạn ghé chơi và thở sâu lại với đời..."

Buổi sáng ở Momiji  🎏
26/06/2025

Buổi sáng ở Momiji 🎏

Chương 6 : Mưa rào và Dấu phẩy trên dưa hấu đỏ | Gió Qua Song Điền.ㅡㅡㅡㅡㅡㅡㅡ"Chương này không dành cho ai đang vội. Vì ngo...
28/05/2025

Chương 6 : Mưa rào và Dấu phẩy trên dưa hấu đỏ | Gió Qua Song Điền.
ㅡㅡㅡㅡㅡㅡㅡ

"Chương này không dành cho ai đang vội. Vì ngoài tiếng mưa , còn có mùi dưa hấu ngọt quyện cùng vị cà phê đắng."

Đà Lạt
chiều nay -
Mưa vần vũ như trút nước.
Tiếng lộp bộp vỗ trên mái ngói Momiji - tuôn thành từng dòng hối hả , đuổi nhau lao xuống triền dốc.

Song Điền ngồi trên kệ bếp.
Tay cầm miếng dưa đỏ.
Mắt lặng theo vệt nước, chảy dọc khung cửa gỗ.
Cơn mưa kéo về một ký ức xa – ngày hình thành vết sẹo và tiếng kính vỡ.
Nơi vai trái - lúc này.
Vết sẹo nhỏ gần như chìm trong màu da - gặp mưa rào lại bỗng cuộn mình - đỏ buốt.

Cống Tạ đứng tựa cửa phòng hắn , tay cầm ly cà phê - hơi khói nghiêng theo gió lùa.
Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt đã không còn giấu giếm :

- "Em cắt dưa kiểu gì mà miếng nào cũng méo mó vậy? "

Điền không quay đầu, giọng nói của nàng hòa vào tiếng mưa:

- "Không cắt . Em bổ bằng dao cùn."

Hắn bước đến gần. Đặt tay lên mép dao đang nằm trên bàn:

- "Dao cùn thì dễ đứt tay lắm. Giống như người cùn mòn... dễ tự làm mình đau."

Một câu nói rất bình thường. Nhưng không hiểu sao, trong không gian này, nó nghe như một lời nhận xét về con người.
Điền quay lại - đột ngột.
Cơn giận như mặt hồ tĩnh bị khuấy lên:

- “Đừng dạy tôi cách sống. Không phải cái gì anh nói cũng đúng đâu." - Nàng nắm lấy lưỡi dao, không mạnh, nhưng đủ để một giọt đỏ lăn xuống - như máu rơi trên nền tuyết.

Tạ không nói gì - chậm rãi cầm lấy con dao từ tay nàng, kéo khăn giấy lau đi vệt ngọt.

- "Anh chỉ muốn nói... em đang cầm dao sai cách."

- "Vậy anh xoáy vào tim người khác - chắc đúng cách ? "

Điền bước ngang qua hắn, không nhìn. Câu nói để lại như vệt gió lạnh :
- "Đừng chạm vào những thứ không thuộc về mình."

Tạ bước tới, chắn ngang.

- “Vậy … cái này thì thuộc về ai?”

Ánh mắt hắn dừng lại nơi vết sẹo cũ - chỗ mà chẳng ai nhớ tới và nàng đã nghĩ sẽ chẳng ai để tâm.

Điền lùi lại – lưng chạm kệ chén.
Tiếng " loảng xoảng" vang lên như một nốt chệch trong căn bếp gỗ.

Hơi thở hơi gấp :

- "Đó là chuyện của tôi ! Anh không có quyền..."

Hắn cúi xuống, giọng nói gần như là một hơi thở:

- "Tôi có.
Là người từng nghe em khóc trong bếp lúc ba giờ sáng. Là người biết em thức trắng đêm khi mưa rào. Là người từng ngồi ngoài hiên, hút hết ba điếu thuốc chỉ vì không biết nên gõ cửa hay để em yên."

Một miếng dưa hấu bỗng ấn lên môi hắn. Một hành động như thể lảng tránh - nhưng cũng như một cách để giữ ai đó lại. Điền nhìn hắn chằm chằm, giọng run nhẹ:

- "Câm miệng. Ăn đi."

Cống Tạ cắn một miếng.
Nước dưa chảy thành vệt ướt trên cằm hắn.

- "Dưa có làm gì - thì với anh dưa vẫn ngọt."

Điền im lặng.
Nàng khẽ thở, gần như nói với chính mình:
- "Ngọt ngào nào mà không tan."

Tạ kéo bàn tay ướt mềm của nàng ấn vào lồng ngực mình :

- "Anh đâu có ngọt. Toàn mùi khói thuốc với… nỗi cô đơn cháy xém."

Tim Điền đập - thình thịch.
Gấp dần.

Hắn đưa tay chạm - rất nhẹ - vào vết sẹo trên vai nàng, như thể đó không phải là da - mà là một đoạn đời cũ , của người mình trân quý. Giọng hắn trầm lại :

"Em cứ giấu làm gì? Nó đẹp đó chứ… như dấu phẩy - ngắt... để nghỉ, không phải để kết thúc."

Lần này Điền đứng yên.
Không chạy nữa.
Chỉ cúi xuống - nhìn bàn tay ướt của mình.
Một giọt nước - chẳng rõ là dưa hấu, hay nước mắt - rơi xuống từ nơi vết sẹo ấy.
Nhẹ như ký ức - không thể xóa...

Mà hình như ...
Lúc này...
Mưa rào - cũng không còn đáng sợ nữa.


Truyện: Gió Qua Song Điền – Chương 5: Bọt trôi. Vai ửng. Vết mắt còn.ㅡㅡㅡㅡㅡ“Cơ thể người có trí nhớ. Lưng từng được nhìn ...
17/05/2025

Truyện: Gió Qua Song Điền – Chương 5: Bọt trôi. Vai ửng. Vết mắt còn.
ㅡㅡㅡㅡㅡ

“Cơ thể người có trí nhớ. Lưng từng được nhìn – sẽ ửng đỏ khi soi gương.”

Phòng tắm Song Điền sáng đèn.
Bồn gỗ ấm.
Hơi nước mỏng lan khắp vách.
Ánh đèn màu mật ong rơi xuống mặt nước rồi loang ra, như thể thước phim lúc chiều đang tua ngược.

Không gian không nói gì.
Chỉ có tiếng nước nhỏ giọt, tiếng lá trầu bà chạm gió.
Và… tiếng lòng nàng đang lỡ nhịp.

Điền ngồi trong bồn.
Nước tới ngực – vừa đủ che, cũng vừa đủ chạm.
Da ửng nhẹ, ươn ướt.
Một khoảng da trắng phản lên ánh đèn – không rõ là ngực, hay chỉ là một vùng thở nhấp nhô.

— Lúc này là để nghĩ, không phải để chạy. —

Bọt tụm lại nơi hõm cổ.
Một đường trượt dài từ vai xuống dưới – qua khe cong mềm mại đang phập phồng.

— Nếu lúc chiều mình không mặc áo hở vai…
thì mắt hắn có dừng lại lâu như vậy không? —

Gió chưa nổi.
Trăng đứng chờ sau lớp mây.
Suy nghĩ nàng chợt mông lung.
Không rõ là do nhiệt, hay do hơi nước.

— Da người có trí nhớ.
Những nơi từng bị nhìn quá lâu… hình như sẽ hơi đỏ khi chạm nước. —

Điền không muốn nghĩ. Nhưng không thể không nghĩ.
Mọi ý nghĩ lúc này tròn và trôi như vệt trăng loang trên mặt nước:
trắng, mềm, và không có chỗ để chìm.

— Sáng nay, hắn nói chuyện bằng mắt.
Chiều nay, mình nói dối bằng miệng.
Tối nay, chỉ còn nước – không biết có ai tin. —

Dưới đáy bồn, vài viên đá cuội cấn nhẹ dưới đùi.
Điền không tránh.
Chỉ ngồi im, để cảm giác ấy nhắc lại những lần đau mà lòng không muốn tránh.

— Mình không sẵn sàng yêu lại.
Nhưng cơ thể… thì hình như chưa học được cách tĩnh lặng khi hắn ở gần. —

Nàng nghiêng đầu.
Tóc bết sát bả vai.
Một bên vai sượt ánh gương – hắt lại như thể ánh mắt ban chiều của hắn chưa kịp rời đi:
nhìn sâu, và đốt chậm tấm khiên nàng đang mang.

Gió từ thung lũng luồn qua khe gỗ, lùa thẳng vào gáy.
Điền rùng mình. Không chắc vì lạnh, hay vì nhớ một cái nhìn chưa chạm mà đã đủ khiến người ta thấy khát khô cổ họng.

Có gì đâu. Chỉ là…

Kiểu vai rộng khiến người ta muốn thử tựa một chút.
Đôi tay to, da sạm, vết chai nhẹ – chắc từng ôm ai đó quá chặt.
Ánh mắt nửa đùa nửa giấu – như đang tập nói dối.
Tóc bồng, hơi rối mà không bù xù – khiến người ta muốn vuốt thử một lần.

Ừ, cũng thường thôi.
Mà sao… mình lại nhớ rõ đến mức có thể tả lại như thể hắn đang đứng ngay đây vậy?

Gương mờ đặc.
Mùi gỗ ấm phảng phất.

Nàng không lau.
Vì lau gương thì chỉ thấy rõ mặt.
Không làm rõ được lòng.

Điền đứng dậy.
Tiếng nước vỡ nhẹ.
Bọt lăn theo sườn ngực, xuống đùi – trôi xuống nhanh như ký ức vừa lướt qua, chưa kịp trốn.
Mà lại như biết rất rõ cần đi đâu.
Nàng không nhìn mình trong gương.

Vì lúc này…
nàng biết rõ: mình đã bị thấy – trước khi kịp thấy chính mình.



Truyện: Gió Qua Song Điền | Chương 4 – Nút áo vải và kẻ dưới bậc thang.__________Chương này không dành để đọc vội. Vì ở ...
15/05/2025

Truyện: Gió Qua Song Điền | Chương 4 – Nút áo vải và kẻ dưới bậc thang.
__________

Chương này không dành để đọc vội. Vì ở đây, từng từ là sợi chỉ nhỏ… nối tay áo ai đó với trái tim mình.

Hôm sau, độ 4 giờ.

Lúc ráng chiều Đà Lạt tươm màu mật dọc lối cầu thang Momiji.
Song Điền ngồi cúi người, tay đang loay hoay buộc lại dây nút hoa nhí trên áo trước ngực.
Hai đầu dây mảnh như chơi đùa, mãi ương ngạnh không chịu vào gút.

Nút áo lỏng.
Tay nàng đang rối.
Miệng lầm bầm:

— “Hờiii...Không biết đem theo cái áo này làm chi…”

Điền chúi nhẹ người, cổ cong mềm.
Lơ thơ vài cọng tóc mai rớt sau gáy.
Đôi lông mày thì nhíu lại, trông vừa trẻ con vừa buồn cười.

Tia vàng vọt ánh lên má nàng – một bên nắng, một bên đỏ.

— “Em mà cúi thêm chút nữa… chắc anh phải lấy máu mũi viết đơn tố cáo quá.”

Cống Tạ.
Vẫn là hắn.
Vẫn chọn lúc dễ thở nhất để khiến người ta nghẹt thở.

Điền dừng tay. Ngẩng đầu.
Mắt liếc xuống, giọng không nóng - mà cũng chẳng thân:

— “Anh có biết tại sao người ta đặt cái cầu thang này trong nhà không?”

— “Để đi lên?”

— “Sai.
Để ngồi giữa chừng mà suy nghĩ lại mấy quyết định ngu ngốc.”

Tạ nhướng mày:

— “Như việc không để anh buộc dây từ đầu?”

— “Không.
Như việc để anh thấy em đang buộc dây.”

Cả hai im một nhịp.

Điền cúi xuống, siết chặt nút áo.

Tạ nhìn nút vải vừa buộc,
thở hắc ra như thể… đang leo rank thì gãy turn ở phút cuối.

— “Biết sao không?”

— “Sao?”

— “Anh nghĩ cái nút đó… không chịu ở yên lâu đâu.
Vải lụa mà.
Gặp anh lần nữa là tự bung.”

Điền không đáp.
Đứng dậy. Váy xoè theo nhịp bước chân:

— “Tránh ra. Em xuống.”

— “Đi lối khác đi.
Đường này có người đang té cảm xúc.”

Điền vờ nghe không hiểu.
Tóc rũ xuống, che gần hết hai gò má.
Như đang giấu gì đó mà chính bản thân cũng không kịp cản.

— “Tự té thì tự đứng dậy.
Không có ai đỡ đâu.”

Tạ bất ngờ đưa tay nắm nhẹ cổ tay Điền.
Cánh tay hắn rắn rỏi. Có phần thô ráp.
Đối lập với làn da mỏng manh trắng nõn của nàng.

— “Không cần em đỡ.
Chỉ cần em ngồi đó…
Đừng chạy nữa.”

Điền quay đầu.
Gỡ tay hắn.
Mắt to tròn — chớp chớp.
Trưng ra vẻ mặt bỗng nhiên ngây thơ chưa bao giờ thấy:

— “Em từng ngồi rồi.
Mà lúc đó… có người chỉ biết… thổi muỗi!”

Dứt lời Điền ngoảnh đi như Tạ chưa từng ở đó.

Tạ nhìn theo bóng lưng Điền.
Câu nói nhẹ tênh, mà hắn nghe như ai mới vừa lấy búa gõ vô cái bản lĩnh đàn ông của mình cái…Cốc!!!




Truyện: Gió Qua Song Điền | Chương 3Muỗi đậu má, lòng đậu ai.⸻Trưa hôm đó, Đà Lạt rơi vào khoảng yên tĩnh nhất trong ngà...
09/05/2025

Truyện: Gió Qua Song Điền | Chương 3
Muỗi đậu má, lòng đậu ai.



Trưa hôm đó, Đà Lạt rơi vào khoảng yên tĩnh nhất trong ngày.
Không còn sương, cũng chưa nổi gió chiều.
Chỉ có nắng rớt từ mái ngói cũ, trượt dài xuống ô cửa kính – lười biếng như chính mặt trời cũng đang níu lại giấc trưa chưa muốn tỉnh.

Song Điền nằm trên chiếc sofa gỗ kiểu Tatami trong chòi đọc sách.
Chân co như mèo con, cuốn tiểu thuyết chênh vênh nơi ngực.
Tóc rũ, váy hoa nhí nhăn mềm – chẳng mỏng cũng không dày.
Đủ để hình dung những đường cong uốn lượn sau lớp áo.
Hơi thở dịu như đang mơ một giấc mơ không ai được phép bước vào.

Tạ không thấy nàng trong nhà. Sau vài bước tìm kiếm, hắn đứng khựng lại ở hiên.
Nơi ấy , cuối vườn, núp sau những khóm rosemary - giấc ngủ của cô gái cứng đầu nhất Momiji đang yên ả đến lạ.

Hắn bước tới, nhẹ như sợ tiếng thở mình làm vỡ giấc mơ.
Lẳng lặng đặt khay trà gừng xuống bàn.
Định quay đi. Nhưng không.

Một con muỗi đáp xuống má trái nàng.
Tạ khựng lại, cúi thấp người, môi hơi hé - định thổi.
Hoặc… cũng không chắc nữa.

- “Anh làm gì đó?”

Điền mở mắt. Không giật mình. Không biến sắc.
Chỉ thở ra một câu bình thản đến đáng sợ.

Tạ khựng tay trên không, vờ tỉnh:

- “À… thì… đang làm phép trừ tà. Trên má em có thứ… hút máu.”

- “Tưởng anh định hôn trộm.”

- “Hôn đâu có thổi. Hôn là… lụm luôn.”

- “Vậy anh thử đi?”

Điền nhắm mắt lại. Chủ động. Không phòng bị.
Cũng không phải mời gọi - mà là… thách thức.

Một giây.
Hai giây.
Ba giây…

Không gì xảy ra.

Điền mở mắt, cười như đã biết trước đáp án:

- “Anh yếu vía vậy?”

Tạ nhún vai:

- “ Gì đâu ...Thấy em ngủ ngon quá. Không nỡ gọi dậy… bằng môi.”

Điền bật cười, khẽ xoay người định ngồi dậy.
Nhưng vì vội, nàng đổ người về phía trước - eo vô tình dừng ngay sát mặt hắn.

Khoảng cách chỉ vừa một hơi thở là chạm đến.
Mùi tóc chưa khô hẳn. Mùi áo vừa chạm nắng.
Và một chút gì đó rất con gái… khiến cái khoảng cách tưởng chừng như vô can này,
bỗng trở thành có tội.

Tạ giữ nguyên.
Không tiến thêm. Không lùi lại.
Chỉ nhìn - như muốn khắc ghi toàn bộ khoảng cách chưa kịp chạm này vào ký ức.

Rồi Điền chồm người, rút cuốn sách từ sau lưng Tạ.
Đứng dậy, phủi áo. Váy hoa lay, lấp ló đôi chân mịn.
Thản nhiên. Như chẳng có gì vừa xảy ra.

Nhưng trước khi rời cửa, Điền ngoái lại:

- “Lần sau muốn hôn thì cứ nói.
Đừng đổ thừa con muỗi.
Con muỗi ở đây đợi anh được, chứ em thì… sắp về rồi.”

Tạ ngồi đó.
Tay nắm hờ chiếc tách còn ấm.

Không biết má mình vừa bị muỗi cắn…
Hay bị trúng gió.
Đà Lạt thật nguy hiểm quá mà.




Truyện: Gió Qua Song Điền | Chương 2: Nồi canh sai vị và ánh mắt đúng người—---Chiều hôm đó, mưa rả rích bay ngoài cửa s...
07/05/2025

Truyện: Gió Qua Song Điền | Chương 2: Nồi canh sai vị và ánh mắt đúng người
—---

Chiều hôm đó, mưa rả rích bay ngoài cửa sổ.
Bếp nhà gỗ thơm lừng mùi hành phi cháy cạnh vừa tới.

Điền đang nấu cũng phải dừng lại ngắm mưa, say sưa không rời mắt. Lâu lắm rồi nàng mới thấy lòng nhẹ tênh đến vậy.
Kệ vá nghiêng, áo quên kéo trễ, miệng còn đang lẩm bẩm hát bài gì quen lắm mà nghe không rõ lời.

Chỉ biết là từ phía sau, Cống Tạ đang bước chậm đến.
Chính hắn cũng chẳng hiểu vì sao hơi thở mình lại lỗi nhịp hơn cả lúc sáng.

Hắn cố nói cho tự nhiên bằng một tiếng đằng hắng nghe như… sách giáo khoa:

— “Ứm… hừm! Em nấu canh gì mà thơm vậy?”

Điền đáp, không quay lại:

— “Nấu canh sai vị. Nấu cho người khác, mà giờ lại để anh ngửi, được không?”

Tạ bật cười thành tiếng. Giọng hắn trầm, vang khắp gian nhà gỗ cũ.
Hắn không tiến tới, chỉ tựa vào tủ bếp, tay gõ nhịp nhẹ lên thành gỗ:

— “Vậy thì… cho anh xin một miếng nhìn, chứ anh không xin ăn.
Anh đói cái khác.”

Gió thổi mạnh qua song cửa, kéo theo cái chao đèn mây rung rung chấp chới như điện tâm đồ lúc này của ai đó.

Điền quay lại.
Lần này ánh mắt trực diện, không né tránh.
Không phải cái nhìn để thuận lời, mà là ánh mắt đủ sắc để cắt phăng mọi hoa mị còn sót lại trong đầu ai kia:

— “Anh biết không? Canh sai vị đôi khi làm người ta thấy khác lạ.
Nhưng nếu đúng người, thì chỉ cần ngồi cạnh, uống nước lọc thôi… cũng thấy ngọt hơn canh.”

Dứt lời, Điền nhoẻn cười kiểu “ta biết tỏng thằng cha này sinh ra là để gạ gái” rồi bước thong d**g vào phòng, đóng cửa.

Cống Tạ nuốt một hơi dài.
Bụng hắn thì thầm với lòng:

— Ái chà… không xong rồi.
Tưởng mình trốn việc, trốn Sài Gòn sôi đầu nhức óc lên đây chill out vài hôm.
Ai ngờ lại lỡ học thuộc từng nhịp chân, từng dáng đứng, từng câu hờn lặng im của cô gái phòng bên.

Người đâu, trêu hoa chưa đủ, lại trêu cả tim người ta… bằng một muỗng canh dang dở trên bếp nóng.

Hắn bước chậm ra sân, rít một hơi thuốc dài…


05/05/2025

Căn phòng vẫn nằm yên, ánh đèn bật từ lúc nào chẳng rõ.
Gỗ giữ lại hơi ấm của trưa, rèm cửa khẽ rung một cách rất lịch sự – như thể đang nói nhỏ:

“Ở đây, em có thể nghỉ một chút. Không ai làm phiền.”



03/05/2025

“Chỉ cần còn sống, tụi mình sẽ lại ăn ngon.”– Spirited Away

Address

Đà Lạt

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Momiji Homestay Dalat posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Momiji Homestay Dalat:

Share