Nam Đỗ

Nam Đỗ Có những câu chuyện giúp bạn tìm kiếm sự cân bằng

05/21/2025

Kiểm soát lời nói, làm chủ cuộc đời. 💜

Giữa Hai Nền Văn Hóa – Tôi Chọn Không Đánh Mất MìnhTôi đến Mỹ năm 27 tuổi – đủ lớn để hiểu mình là ai, và đủ trẻ để bắt ...
05/20/2025

Giữa Hai Nền Văn Hóa – Tôi Chọn Không Đánh Mất Mình
Tôi đến Mỹ năm 27 tuổi – đủ lớn để hiểu mình là ai, và đủ trẻ để bắt đầu lại. Ngày đầu đi làm ở một tiệm tạp hóa người Mỹ, tôi bị choáng ngợp: văn hóa ứng xử khác biệt, giờ giấc chuẩn từng phút, và mọi thứ diễn ra nhanh như một cuốn phim tua nhanh.
Tôi học cách bắt tay, cười khi nói chuyện, nhìn thẳng vào mắt khi chào hỏi – những điều ở Việt Nam đôi khi là… thiếu khiêm tốn. Tôi bắt đầu ăn trưa bằng sandwich, trả lời email bằng tiếng Anh lịch sự, và hiểu được rằng: muốn sống được ở đây, mình phải hòa nhập.
Nhưng rồi, một ngày nọ, tôi nghe một đồng nghiệp gốc Á nói đùa với sếp:
“Đừng để tôi giống mấy người Việt làm nail nhé, suốt ngày ăn nước mắm và nói tiếng lóng.”
Cả phòng cười, trừ tôi.
Tôi cười gượng, nhưng trong lòng chạnh buồn. Câu nói ấy không chỉ mỉa mai nghề nghiệp – mà còn xem thường cả văn hóa gốc của chính chúng ta.
Tôi bắt đầu tự hỏi: Liệu mình có đang hoà nhập, hay đang bị cuốn trôi?
Từ hôm đó, tôi thay đổi cách sống – không phải để chống lại văn hoá Mỹ, mà để giữ lại chính mình giữa dòng chảy ấy.
Tôi vẫn bắt tay khi chào hỏi, vẫn đúng giờ và chuyên nghiệp. Nhưng tôi bắt đầu mang cơm nhà theo – cơm Việt Nam, với cá kho, canh chua, rau xào. Tôi mời đồng nghiệp ăn thử. Họ bất ngờ và thích thú. Một người hỏi tôi cách nấu. Tôi cười:
“Để cuối tuần mời qua nhà ăn bữa cơm Việt đàng hoàng.”
Tôi treo một câu đối nhỏ trên bàn làm việc:
“Tâm an vạn sự an.”

Người Mỹ hỏi ý nghĩa, tôi giải thích – và họ gật gù:

“That’s beautiful.”
Tôi không còn né tránh khi nói mình là người Việt. Ngược lại, tôi tự hào vì chúng ta có một nền văn hóa sâu sắc, lễ nghĩa và giàu lòng nhân ái – điều mà nhiều người Mỹ đang khao khát tìm lại trong xã hội công nghiệp này.
Hòa nhập không có nghĩa là đánh mất gốc rễ.
Chúng ta có thể nói tiếng Anh giỏi, làm việc chuyên nghiệp, ăn mừng Lễ Tạ Ơn – nhưng vẫn giữ Tết cổ truyền, biết cúi đầu chào người lớn, và không quên dạy con cái tiếng Việt, cách gọi “ông bà”, “cô chú”.
Chúng ta có thể sống giữa phố Mỹ, làm việc trong công ty Mỹ – nhưng vẫn giữ trái tim Việt, đầy yêu thương, thủy chung, và trân trọng gia đình.
Đi xa để lớn, chứ không phải để lãng quên.
Đó là con đường tôi chọn – và tôi tin, nhiều người Việt khác cũng đang chọn như vậy.
ST

DÀNH CHO NHỮNG AI ĐANG SỐNG VÀ SẮP SỬA SANG MỸSống ở Mỹ:Hãy biết ơn nước Mỹ và ân nhân, những người đã đưa chúng ta đến ...
05/17/2025

DÀNH CHO NHỮNG AI ĐANG SỐNG VÀ SẮP SỬA SANG MỸ

Sống ở Mỹ:
Hãy biết ơn nước Mỹ và ân nhân, những người đã đưa chúng ta đến với vùng đất mới này. Nếu vì một lý do nào đó mà chúng ta cảm thấy không hài lòng với cuộc sống nơi đây, thì hãy dũng cảm quay về.
Thiên đường hay đ.ịa ng.ục, tất cả đều xuất phát từ suy nghĩ của chúng ta mà ra, nhưng có một điều không thể chối cãi là chúng ta đang sống ở một nơi mà không phải ai muốn đến cũng có thể được.

Sống ở Mỹ:
Hãy biết quý trọng thời gian của mình và của người khác. Vì vậy, hãy luôn on time tối đa trong tất cả các tình huống diễn ra trong cuộc sống hàng ngày. Tiết kiệm thời gian bằng cách giảm thiểu những suy nghĩ và việc làm tiêu cực…

Sống ở Mỹ:
Đừng trách móc người thân của mình trong thời gian đầu mới sang trong những tình huống phải ở chung nhà, bởi vì nếu thử đặt mình vào trường hợp ngược lại, khi gia đình đang sống ổn định, bỗng có những người khác về nhà mình tạm trú từ một vài tuần cho đến vài tháng, mọi sinh hoạt trong gia đình bị đảo lộn, “độc lập tự do” không còn, chưa nói đến sự khác biệt về văn hóa ứng xử giữa những người mới sang và những người đã sang đây lâu.
Một vài tuần thì còn có thể được, nếu kéo dài vài ba tháng mà vẫn bình thường, thì đó là những trường hợp hiếm. Chúng ta nên tự lực cánh sinh, ra riêng là cách tốt nhất, ngoại trừ những trường hợp không thể, do rơi vào những hoàn cảnh cá biệt.

Sống ở Mỹ:
Khi cần sự trợ giúp của người thân, bạn bè thì cứ nói ra, không ai có dư thời giờ để đoán bạn đang cần gì để đưa ra đề nghị trợ giúp trước. Cũng nên thích nghi với sự từ chối khi mình đề nghị sự giúp đỡ, bởi vì ai cũng phải lo cho gia đình của họ trước.

Sống ở Mỹ:
Hãy xác định mục tiêu học hành của con cái và bản thân là trên hết. Nếu ở Mỹ mà không tận hưởng những “lợi ích” của môi trường sống và giáo dục ở đây thì ở đây làm gì. Hãy hình dung một gia đình muốn cho 3 đứa con sang Mỹ du học từ nhỏ thì phải tốn kém bao nhiêu? Đó là chưa nói đến việc cha mẹ không có điều kiện để gần gủi dạy dỗ con những kỹ năng khác ngoài học vấn.

Sống ở Mỹ:
Không có việc xấu, chỉ có những người suy nghĩ về những công việc nào đó xấu thì họ sẽ bị xấu mà thôi.

Sống ở Mỹ:
Hãy chấp nhận sự bất công, vì cuộc sống này làm gì có sự công bằng. Tốt nhất là hãy tập thích nghi với nó.

Sống ở Mỹ:
Hãy tập thích nghi với những tình huống những người Việt sang đây trước coi thường những người mới sang. Người lao động trí thức coi thường những người lao động chân tay, người giàu khinh rẻ người nghèo…Vì suy cho cùng, đã mang dòng máu Việt Nam thì sống ở đâu cũng đều có những nét giống nhau.

Sống ở Mỹ:
Hãy xác định gia đình là trên hết, vì điều này có thể sẽ chống lại cái cảm giác đôi khi bị cô đơn, lạnh lẽo nơi đất khách quê người, dù có hay không có bà con thân thuộc ở nơi đây.

Sống ở Mỹ:
Hãy tránh xa với casino và shopping vô tội vạ, vì hai chứng bệnh này đã lấy đi không biết bao nhiêu tiền của Người Việt chúng ta.

Sống ở Mỹ:
Hãy cân bằng thời gian dành cho công việc và con cái, bởi vì chúng ta sang đây đa số là vì con cái, nếu vì ham tiền quá mà để con cái bị hư hỏng hoặc không được học hành đến nơi đến chốn, là một lỗi lầm mà chúng ta không thể tha thứ cho mình được.

Sống ở Mỹ:
Hãy quên đi quá khứ dù “huy hoàng” hay “t.ăm tối” khi còn ở Việt Nam. Quá khứ xin hãy để chúng ngủ yên, chúng ta hãy tập trung cho hiện tại và tương lai. Sự dằn vặt hoặc tiếc nuối, chẳng mang đến ích lợi gì cả cho bản thân và gia đình.

Sống ở Mỹ:
Đôi khi cũng nên chấp nhận một vài sự chỉ trích của người thân, bạn bè ở quê nhà, có thể chỉ vì lâu quá không gọi điện thoại hỏi thăm,…, đơn giản là ở Mỹ không có nhiều “tỷ phú thời gian “ như ở Việt Nam.

Sống ở Mỹ:
Đa số có chung công thức: Ở nhờ nhà người bảo lãnh -> Share phòng -> Thuê nhà (apartment) -> Mua nhà riêng. Tùy sự may mắn và thực lực tài chính của mỗi người mà có thể cắt bớt hoặc thêm vào cái vòng xoay này.

Sống ở Mỹ:
Hãy luôn sống dưới mức thu nhập mà mình đang có, bởi vì biết đâu ngày mai chúng ta lại bị mất việc làm.

Sống ở Mỹ:
Đừng đánh giá đồng hương qua chiếc xe đang chạy hay chiếc ví hàng hiệu trên vai, bởi vì đa số đều xuất phát từ việc cà thẻ tín dụng (hoặc vay mượn) trả sau.

Sống ở Mỹ:
Khi đi làm trong ở những nơi đông người Việt, hãy chuẩn bị tinh thần bị “ma cũ ma mới”.

Sống ở Mỹ:
Không xài Creditcard, không vay mượn để build credit score là một sự “mất mát” to lớn, bởi vì khi đã có score tốt, chúng ta có thể mua nhà, xe…với lãi suất thấp, được xài tiền với lãi suất 0% của các công ty phát hành thẻ creditcard.

Sống ở Mỹ:
Không biết lái xe coi như chân bị cụt, không biết giao tiếp tiếng Anh coi như bị mắc bệnh câm điếc. Vì vậy, nên dành thời gian cho việc trau dồi tiếng Anh hàng ngày, thay vì “đầu tư” thời gian vô những thứ vô bổ khác.

Sống ở Mỹ:
Hãy chấp nhận bị những người làm việc chung “đánh giá” về tiếng Anh của mình, về văn hóa giao tiếp của mình, bởi vì dù có giỏi bao nhiêu đi chăng nữa thì tiếng Anh của những người mới qua dưới 10 năm như mình không thề nào được “trôi chảy” như những người sang đây lâu và học hành ở đây được.

Sống ở Mỹ:
Nên biết cái công thức 6M, đó là khoảng dự trữ cần có 6 tháng trả tiền nhà, trong thời gian 6 tháng hưởng tiền thất nghiệp, nếu rơi vào trường hợp không may bị cho laid off.

Sống ở Mỹ:
Hãy đừng đặt trong đầu một chữ ‘sĩ’ to tướng. Khi mới sang đây, hãy chấp nhận làm tất cả mọi việc, miễn sao có thế kiếm được tiền một cách hợp pháp, thực hành giao tiếp tiếng anh, kiếm cơ hội quay về với công việc sở trường của mình.

Sống ở Mỹ:
Học thêm được một từ tiếng Anh, nói thêm được một câu giao tiếp chuẩn giọng Mỹ, đọc được một bài viết, trang sách, viết thêm một dòng email bằng tiếng Mỹ…không thể quy đổi ra tờ $20, $50, $100 mà còn hơn thế nữa. Vì nó sẽ mở ra nhiều cánh cửa với nhiều cơ hội tốt cho chúng ta công việc cũng như khi tìm việc, dạy dỗ con cái, học hành…

Sống ở Mỹ:
Nếu có điều kiện thì nên học lại hoặc học cao hơn nữa, nếu mình không thể học được thì hãy đầu tư tất cả vào việc học hành của con cái, để nhiều năm và nhiều năm sau nữa, khi nhìn lại những gì đã qua và sự trưởng thành của con cái, chúng ta có thể tự hào và mỉm cười: chúng ta đã là một trong những người cha (mẹ) tuyệt vời nhất trên quả đất này!

Và cuối cùng
Sống ở Mỹ là phải biết xài
Chính có xài bạn mới chịu khó làm ra và nhận lại cái mình đã XÀI
Xài là:

Hãy biết cho đi những gì bạn có
Và đừng nghĩ rằng bạn không có tiền là bạn không thể cho đi
Có nhiều thứ bạn và tôi có thể cho đi trong khi trong tay ta không có tiền để mua một món đồ rẻ nhất

Và đùng nghĩ rằng chỉ có người nghèo mới cần sự cho đi của bạn.
Bạn thử xem rất nhiều thành viên trên trang nầy
Tôi tin không có người nào nghèo nhưng họ rất cần sự cho đi về kinh nghiệm của nhau!
Nguồn Minh Trần

Giúp Người Như Giúp MìnhHơn mười năm trước, tôi làm trong một tiệm nail nhỏ nằm trong một khu trung tâm thương mại cũ ở ...
05/13/2025

Giúp Người Như Giúp Mình
Hơn mười năm trước, tôi làm trong một tiệm nail nhỏ nằm trong một khu trung tâm thương mại cũ ở Houston. Thời đó, tôi mới ổn định được cuộc sống sau gần 2 năm chật vật nơi đất khách. Công việc tuy không dễ dàng, nhưng tôi biết ơn mỗi ngày vì ít ra tôi đã có chỗ đứng, có thu nhập ổn định, và quan trọng nhất – tôi có thể gửi tiền về giúp ba mẹ đang sống ở quê nhà.
Một buổi sáng thứ Hai, tiệm còn vắng khách, một cô gái trẻ bước vào. Dáng người nhỏ nhắn, áo khoác mỏng, tóc buộc gọn phía sau. Cô nói bằng tiếng Việt, giọng miền Trung, khẩn khoản hỏi có tuyển người không. Ánh mắt cô ấy – tôi nhớ rõ – có chút run rẩy, chút hy vọng, và rất nhiều sự mệt mỏi.
Ông chủ tiệm nhìn cô rồi hỏi:
“Em có kinh nghiệm chưa? Có bằng hành nghề không?”
Cô gái cúi đầu:
“Dạ em mới qua, đang học nail. Chưa có kinh nghiệm, nhưng em chịu khó học lắm. Chỉ xin làm phụ cũng được, không lương cũng được.”
Tôi quay sang nhìn ông chủ rồi nói nhỏ:
“Cho em ấy làm thử một tuần đi. Em kèm cho. Không ổn thì thôi, coi như giúp người mới.”
Ông chủ thở dài:
“Thôi được, cho làm thử. Nhưng phải siêng.”
Cô gái tên là Hương. Cô sang Mỹ theo diện đoàn tụ với mẹ, nhưng cuộc sống không như cô tưởng. Mẹ cô đã lớn tuổi, sức khoẻ yếu, sống nhờ trợ cấp, nên không giúp gì nhiều được. Hai mẹ con ở trong một phòng trọ nhỏ, xoay xở từng bữa. Cô quyết tâm học nail để có thể tự lo cho mình và phụ lại mẹ.
Ngày đầu đi làm, Hương run đến mức cầm cây dũa cũng không vững. Tôi phải vừa làm, vừa chỉ từng thao tác – từ cách cầm tay khách, cách dũa móng, cách pha màu, cho tới cách chào hỏi, nói chuyện. Có hôm khách khó tính, phàn nàn vì làm chậm, tôi đỡ lời, xin lỗi thay cô. Có bữa trưa tôi chia nửa phần cơm của mình, vì biết cô không mang theo đồ ăn.
Cứ thế, từng chút từng chút một, Hương tiến bộ. Từng móng tay, từng nét sơn, từng lời chào trở nên chỉn chu và tự tin hơn. Một tháng sau, khách bắt đầu hỏi:
“Cô bé đó mới vô hả? Làm kỹ ghê!”
Cô gái rụt rè ngày nào đã bắt đầu tự đứng một mình. Không nhờ ai khác, mà nhờ chính sự kiên trì của cô – và một chút lòng tin từ một người đi trước.
Ba năm sau, tôi rời tiệm để chuyển sang ngành khác. Hôm cuối cùng, Hương ôm tôi, rưng rưng nói:
“Nếu không có chị ngày đó, chắc em đã bỏ cuộc rồi. Chị là người đầu tiên ở Mỹ tin em.”
Giờ đây, Hương đã là chủ một tiệm nail nhỏ, có ba người làm. Một trong ba người ấy – là một cô gái mới sang, đang được Hương chỉ lại từng bước, như tôi từng chỉ cô ngày xưa.
Tôi kể câu chuyện này không phải để khoe, mà để nhắc nhau rằng: người Việt giúp người Việt – không phải vì ai bắt buộc, mà vì đó là cách cộng đồng mình tồn tại, lớn lên và tử tế hơn.
Khi bạn giúp một người có cơ hội sống tốt hơn, họ sẽ nhớ. Rồi đến lượt họ, lại giúp người khác. Cứ như thế, yêu thương được truyền đi, âm thầm nhưng bền bỉ.
Không cần phải giàu có, không cần phải giỏi giang – chỉ cần bạn nhớ rằng: một hành động nhỏ của bạn hôm nay, có thể là chiếc phao cứu sinh cho ai đó đang chới với.
Và đôi khi, giúp người – chính là đang giữ lại phần tốt đẹp nhất trong chính mình.
ST

"Một Tô Phở, Một Tình Người"Tôi đặt chân đến Mỹ vào một buổi sáng lạnh đầu đông, hai tay ôm chặt chiếc vali cũ sờn góc v...
05/11/2025

"Một Tô Phở, Một Tình Người"

Tôi đặt chân đến Mỹ vào một buổi sáng lạnh đầu đông, hai tay ôm chặt chiếc vali cũ sờn góc và trái tim đầy lo âu. Sân bay đông người mà tôi cảm thấy cô độc đến lạ. Ngôn ngữ lạ lẫm, ánh mắt xa lạ, và cả một cuộc sống mới đang đợi tôi phía trước – vừa hứa hẹn, vừa đáng sợ.

Tôi được người bà con xa đón, nhưng họ bận rộn với cuộc sống riêng, không thể lo cho tôi nhiều. Hai tuần đầu, tôi lủi thủi một mình, lang thang giữa các trung tâm cộng đồng, gửi hồ sơ xin việc, rồi thất thểu quay về căn phòng trọ lạnh lẽo. Tiền trong túi vơi dần, hi vọng trong lòng cũng theo đó mà mong manh.

Cho đến một chiều chủ nhật, tôi ghé vào một tiệm phở nhỏ ở khu người Việt. Tôi gọi tô phở rẻ nhất – không phải vì tôi thích, mà vì tôi không còn đủ tiền cho bất cứ món nào khác. Tôi nhớ rất rõ cảm giác lúc đó: đói, mệt, và gần như tuyệt vọng.

Bác chủ quán nhìn tôi, rồi mang ra không chỉ một tô phở, mà thêm một ly trà đá, một dĩa rau đầy, và còn mỉm cười nói:

> “Ăn đi cháu, người mới qua ai cũng từng như vậy. Cứ ăn no, hôm nào có thì trả.”

Tôi không kìm được nước mắt. Giữa đất khách, giữa lúc tưởng chừng như không ai quan tâm mình tồn tại, thì có một người Việt đã dang tay ra như vậy.

Từ hôm đó, tôi tìm được sức mạnh để tiếp tục. Tôi bắt đầu xin được việc rửa chén, rồi dần chuyển sang bếp, học tiếng Anh buổi tối, và không lâu sau đó có được công việc ổn định. Đến hôm nay, khi đã có cuộc sống vững vàng hơn, tôi vẫn nhớ mãi tô phở năm đó – không chỉ vì hương vị, mà vì đó là tô phở đầu tiên có vị tình người.

---

Người Việt mình, ở đâu cũng có thể là một điểm tựa cho nhau.
Một cử chỉ nhỏ, một lời động viên, hay một tô phở – có thể là ngọn lửa sưởi ấm cho ai đó giữa mùa đông tha hương.

Hãy là một phần của điều tốt đẹp ấy.
ST

05/06/2025

𝐗𝐢𝐧 𝐪𝐮𝐨̂́𝐜 𝐭𝐢̣𝐜𝐡 𝐌𝐲̃ 𝟐𝟎𝟐𝟓 – 𝐍𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐚𝐲 đ𝐨̂̉𝐢 𝐪𝐮𝐚𝐧 𝐭𝐫𝐨̣𝐧𝐠 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐕𝐢𝐞̣̂𝐭 𝐜𝐚̂̀𝐧 𝐛𝐢𝐞̂́𝐭

Mỗi năm, hàng chục nghìn người Việt đang sinh sống tại Hoa Kỳ nộp đơn xin quốc tịch Mỹ nhằm ổn định lâu dài, bảo vệ quyền lợi và mở rộng cơ hội cho bản thân cũng như con cái. Trong năm 2025, Sở Di trú và Nhập tịch Hoa Kỳ (USCIS) tiếp tục cập nhật chính sách nhằm rút ngắn thời gian xử lý hồ sơ và hỗ trợ người nhập cư, trong đó có cộng đồng người Việt.

Chi tiết - https://www.tinmoius.com/xin-quoc-tich-my-2025-nhung-thay-doi-quan-trong-nguoi-viet-can-biet/

Nhà thờ CTTĐVN vừa xong hội chợ, nếu bà con khu South 45 mình thích thì có thể tham khảo thêm các hội chợ khác trong thá...
05/05/2025

Nhà thờ CTTĐVN vừa xong hội chợ, nếu bà con khu South 45 mình thích thì có thể tham khảo thêm các hội chợ khác trong tháng 5 ở khu vực mình nha. Có cái thì MIỄN PHÍ, có cái thì trả phí :)

Nếu bạn đang tìm kiếm những sự kiện thú vị để tham gia ở khu vực Pearland và Friendswood vào cuối mùa xuân và đầu mùa hè này, thì đây là một vài gợi ý hay. Từ lễ hội tôm càng đến ngày hội tri ân nh…

Ứng dụng dành cho Business cực kỳ quen thuộc với thế hệ 7x - 8x luôn đó, tiếc là giờ nhiều sản phẩm tốt hơn cạnh tranh h...
05/05/2025

Ứng dụng dành cho Business cực kỳ quen thuộc với thế hệ 7x - 8x luôn đó, tiếc là giờ nhiều sản phẩm tốt hơn cạnh tranh hơn rồi

Sau 23 năm kết nối mọi người trên toàn thế giới, Skype, dịch vụ gọi video phổ biến, chính thức ngừng hoạt động vào ngày 5/5/2025. Microsoft, công ty mẹ của Skype, đã xác nhận thông tin này. Người d…

Bài viết hay quá 👍
05/02/2025

Bài viết hay quá 👍

🇺🇸 - 𝑪𝒂𝒍𝒊𝒇𝒐𝒓𝒏𝒊𝒂 – 𝑲𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝑷𝒉𝒂̉𝒊 𝑴𝒐̣̂𝒕 𝑸𝒖𝒐̂́𝒄 𝑮𝒊𝒂, 𝑵𝒉𝒖̛𝒏𝒈 “Đ𝒆̀” 𝑳𝒖𝒐̂𝒏 𝑽𝒊𝒆̣̂𝒕 𝑵𝒂𝒎 𝑽𝒆̂̀ 𝑲𝒊𝒏𝒉 𝑻𝒆̂́!

California chỉ là một tiểu bang của Hoa Kỳ, nhưng nếu tách riêng ra, nền kinh tế của họ đã vượt cả Nhật Bản và trở thành nền kinh tế lớn thứ 4 thế giới. Trong khi đó, Việt Nam – một quốc gia độc lập hơn 100 triệu dân – vẫn đang loay hoay ở nhóm thu nhập trung bình. Những con số dưới đây cho thấy rõ khoảng cách không thể phủ nhận.

🔹 GDP: Một trời một vực
California: 4.103 tỷ USD

Việt Nam: 465,8 tỷ USD
→ California có GDP gấp gần 9 lần Việt Nam.

🔹 Thu nhập bình quân đầu người
California: 104.058 USD/người/năm

Việt Nam: 4.623 USD/người/năm
→ Người dân California kiếm tiền nhiều gấp 22 lần người Việt.

🔹 Dân số & Diện tích
Dân số: Việt Nam có hơn 100 triệu người, gấp 2,5 lần California (39,5 triệu).

Diện tích: California lớn hơn Việt Nam (403.932 km² so với 331.000 km²).
→ Việt Nam đông người hơn, nhưng đất chật người đông hơn nhiều lần.

🔹 Cơ cấu kinh tế
California: Trung tâm công nghệ (Silicon Valley), tài chính, điện ảnh (Hollywood), nông nghiệp quy mô công nghiệp.

Việt Nam: Chủ yếu dựa vào sản xuất gia công, xuất khẩu nguyên liệu, thu hút FDI.
→ Một bên là sáng tạo và dẫn đầu, một bên là làm thuê giá rẻ.

🔹 Chất lượng sống
HDI Việt Nam: 0,726 – mức trung bình, xếp hạng 107 thế giới.

California: Không có HDI riêng, nhưng với mức thu nhập, y tế, giáo dục và hạ tầng hiện đại, rõ ràng vượt xa chuẩn toàn cầu.

California không cần là một quốc gia để trở thành cường quốc kinh tế. Việt Nam, dù đã có nhiều nỗ lực, vẫn còn một chặng đường rất dài để đuổi kịp – nếu không muốn nói là còn cách cả một thế hệ. Những so sánh này không để tự ti, mà để nhìn thẳng và thúc đẩy khát vọng đi lên.

05/01/2025

Chi phí sinh hoạt tăng cao tại Mỹ – Làm sao để thích nghi?

🏡 "Mỗi lần đi chợ là mỗi lần đau ví!" - Một câu nói tưởng chừng hài hước nhưng đang phản ánh đúng tâm trạng của hàng triệu người Việt tại Mỹ hiện nay. Bạn có nhận ra không? Chỉ trong vài năm qua, giá thực phẩm đã tăng gấp rưỡi, thậm chí gấp đôi. Một vỉ trứng có thể lên đến 7-8 USD, sữa, thịt, rau củ đều tăng phi mã. Xăng thì tăng không báo trước, tiền thuê nhà thì đắt đỏ như vàng, đặc biệt ở các bang đông dân như California hay New York.

Không chỉ là thực phẩm hay nhà ở, học phí đại học cũng trở thành gánh nặng khổng lồ cho nhiều gia đình gốc Việt. Nếu bạn là người nhập cư, đang làm việc tay chân hoặc kinh doanh nhỏ, thì mỗi đồng tiết kiệm được đều là cả một nỗ lực lớn.

Vậy làm sao để thích nghi? Có cách nào để không bị "chìm" trong cơn bão lạm phát này?

📌 Một số chiến lược thích nghi thông minh đang được cộng đồng người Việt áp dụng:

✨ Ưu tiên mua sắm tại chợ người Việt hoặc siêu thị giá sỉ như Costco, Sam's Club – nơi giá cả vẫn còn dễ thở và có thể mua với số lượng lớn để tiết kiệm.

✨ Tận dụng mã giảm giá, app săn sale như Rakuten, Honey, hoặc các group Facebook chuyên chia sẻ khuyến mãi.

✨ Quản lý chi tiêu bằng ứng dụng như Mint hoặc YNAB (You Need A Budget) để kiểm soát từng khoản nhỏ.

✨ Ở ghép, thuê phòng thay vì nguyên căn – đặc biệt phù hợp với người độc thân hoặc sinh viên.

✨ Tìm việc làm thêm online, như dropshipping, affiliate marketing, hoặc freelance – tăng thu nhập thụ động.

✨ Xem xét chuyển sang các bang có chi phí sống thấp hơn: Texas, Arizona, hoặc một số khu ngoại ô mới nổi.

💬 Nhiều người Việt đã chia sẻ rằng chỉ cần thay đổi tư duy tiêu dùng một chút, bạn sẽ sống thoải mái hơn mà vẫn giữ được chất lượng sống.

Bạn có đang áp dụng những chiến lược tiết kiệm nào không? Hãy chia sẻ kinh nghiệm của bạn để giúp đỡ những người mới sang Mỹ hoặc đang gặp khó khăn nhé!

Address

Houston, TX
77087

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Nam Đỗ posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share